Sở Hi Thanh chạy như bay mấy chục dặm, khi hắn trở về Sở trạch ở trấn Tây

Sơn, liền nhìn thấy Ngô Mị Nương đang đứng ở cửa nhà mình.

Nàng cầm tẩu thuốc lá, lưng dựa vào sư tử đá ở cổng chính, mày liễu nhíu chặt,

tinh thần uể oải.

Sắc mặt Sở Hi Thanh âm trầm như nước, hắn đi qua, dùng ánh mắt lạnh lùng để

nhìn nàng: “Chuyện của Thanh Vân là thế nào? Vì sao hắn xảy ra chuyện mà

ngươi không nói với ta một tiếng?”

“Sở đường chủ là đang hưng sư vấn tội ta à?” (dẫn binh hỏi tội)

Sau khi Ngô Mị Nương định thần lại, hơi lắc đầu nói: “Là Thanh Vân không

cho ta nói, hắn không muốn ngươi cuốn vào chuyện này. Ta cũng cảm thấy

ngươi nên đứng ngoài chuyện này thì hơn, chuyện này không phải là chuyện mà

ngươi có thể nhúng tay.”

Nàng gõ gõ tàn thuốc lá trong tẩu, giọng nói trầm thấp: “Tuy nhiên, nếu như

người chủ động hỏi, vậy thì ra liền nói rõ ràng cho ngươi biết. Đây là kẻ thù của

Tả Thiên Lộ muốn đưa cả nhà hắn vào chỗ chết.”

Sở Hi Thanh nhíu mày: “Kẻ thủ? Kẻ thù nào có thể làm cho ta không có tư cách

nói một câu?”

“Là Đại lý tự thiếu khanh đương triều!” Ngô Mị Nương phun một làn khói

trắng: “Ngày xưa, khi Tả Thiên Lộ làm ngự sử ở Đô sát viện, đã từng kết tội

người này đến mức làm hắn mất chức, còn bị biếm đến Nam Cương làm quan,

kết quả là năm trong số bảy người nhà của hắn bị chết bởi ôn dịch. Bây giờ

người này khôi phục chức quan, tất nhiên sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để trả

thù xưa. Tả Thiên Lộ vốn có căn cơ rất vững chắc trong triều, còn có rất nhiều

đồng liêu làm ô dù, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại ngu đến mức đi kết

tội Đương thập đại tiền, để cho người khác có cơ hội.”

Ngô Mị Nương nhìn Sở Hi Thanh: “Đại lý tự thiếu khanh là ‘Đình úy chính’, là

trợ thủ của đình úy, nắm giữ hình ngục, phụ trách thẩm lý và điều tra tất cả các

vụ án lớn trong thiên hạ, quyền cao chức trọng. Người này muốn đẩy Tả gia vào

chỗ chết, là chuyện dễ như trở bàn tay. Hắn muốn bóp chết một bát phẩm như

ngươi, cũng dễ dàng giống như bóp chết một con kiến.”

“Đừng thấy ngươi bây giờ là nhân vật có số má trong quận Tú Thủy, nhưng ở

trong mắt Đại lý thiếu tự khanh thì ngươi chẳng là cái thá gì. Hắn có thể dễ

dàng để cho người trở thành trọng phạm bị triều định truy nã. Vô Tướng Thần

Tông cũng sẽ không thu nhận đệ tử có án cũ và kẻ đã vi phạm pháp luật. Bởi

vậy, vì tiền đồ của ngươi, vì muội muội của ngươi, ngươi vẫn nên tránh ra một

bên thì hơn.”

Mắt Sở Hi Thanh hơi co lại, sắc mặt hắn âm trầm: “Vậy là không còn bất kỳ

biện pháp nào sao?”

“Vụ án này là do thiên tử định ra, Tả gia không lật án được. Hiện giờ, chỉ có thể

dùng bạc để khơi thông, cố gắng giảm bớt hình phạt.”

Ngô Mị Nương cười một tiếng: “Thanh Vân đã ủy thác tài sản của hắn cho ta,

để ta đi khơi thông cho hắn, nên ngươi không cần quan tâm chuyện này nữa.”

Nàng nói xong câu này, liền đi về phía một chiếc xe ngựa ở cách đó không xa.

Sở Hi Thanh nhìn theo bóng lưng của nàng.

Ngay khi Ngô Mị Nương sắp sửa leo lên xe, Sở Hi Thanh bỗng nhiên mở

miệng: “Ngươi có nghĩ đến hay không? Có thể Đại lý thiếu tự khanh không

định cho Tả gia có cơ hội vào kinh thành? Mà sẽ giải quyết bọn họ ở trên đường

áp giải vào kinh?”

Ngô Mị Nương nghe vậy thì kinh ngạc, quay đầu nhìn Sở Hi Thanh: “Vì sao lại

nói như vậy?”

“Đám Thiên nha Cẩm y vệ kia có vấn đề, hơn nữa còn có vấn đề lớn, không biết

ngươi có điều tra hay không?” Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng, giọng nói lạnh

lùng: “Bọn họ cho Tả gia ở phòng giam kém cỏi nhất, cho bọn họ ăn cơm thiu

canh cặn, thậm chí còn tra tấn người của Tả gia bằng những phương pháp

không gây thương tích. Thanh Vân đã từng ám chỉ với ta bằng lời nói, nói hắn

dùng tiền cũng vô dụng.”

“Điều kỳ lạ chính là, khi ta ở trong thành, thì chỉ dùng một ngàn lượng bạc là đã

có thể đi vào gặp mặt Thanh Vân. Mà bọn họ còn cực kỳ ôn hòa với ta, người

thấy điều này có kỳ lạ hay không? Rốt cuộc là phải như thế nào chứ?”

Ban đầu, Ngô Mị Nương còn không hiểu lắm, sau đó, sắc mặt của nàng từ từ

thay đổi: “Ngươi muốn nói là, có thể là do bọn họ có tật giật mình?”

Đám Cẩm y vệ kia tràn đầy ác ý với người của Tả gia, vậy thì hoàn toàn có thể

từ chối cho Sở Hi Thanh gặp mặt Tả Thanh Vân.

Nhưng hết lần này đến lần khác, bọn họ lại đồng ý.

Trừ phi là đám người này không muốn chọc giận Sở Hi Thanh, khiến cho Sở Hi

Thanh có hành động mạnh mẽ hơn, khiến cho chuyện của bọn họ gặp rắc rối.

Ngô Mị Nương lại nhớ lại cảnh tưởng ngày hôm qua khi nàng đi vào đại lao gặp

mặt Tả Thanh Vân, sắc mặt của hắn cũng biến thành màu đen.

Thật ra thì có rất nhiều chi tiết nhỏ để cho nàng nhận ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play