Khá lắm!

Hắn vốn tưởng rằng chỉ có 13 tên khốn khiếp gia nhập Tây Sơn Đường, thì ra

lại có khoảng mười chín người!

Tây Sơn Đường có tổng cộng tám mươi người xuất thân từ huynh đệ đồng môn

võ quán Chính Dương, thế mà nội quỷ lại chiếm một phần tư rồi.

Hắn còn chưa điều tra ra sáu người còn lại là ai.

Cùng lúc đó, hắn cũng sinh ra ý đồng tình với Lục Loạn Ly.

Cô bé này luôn tự cảm thấy hài lòng, lại không ngờ rằng thân phận nội quỷ của

nàng đã bị bại lộ từ lâu.

Hắn tỏ vẻ bừng tỉnh, sau đó trả lời thật: “Ta cũng không rõ lắm, nhưng từ khi ba

người Lục Loạn Ly, Hướng Quỳ và Vương Chính gia nhập Tây Sơn Đường, thì

những người này cũng như ong vỡ tổ mà gia nhập Tây Sơn Đường của ta, có

thể là bọn họ cho rằng trong đường khẩu của ta có manh mối liên quan đến

Nghịch Thần Kỳ đi.”

Kiếm Tàng Phong nghe vậy thì sững sờ, hắn hơi suy tư một lát, liền hiểu ra.

Đám người ở phía sau, là bị mấy người Lục Loạn Ly dẫn qua.

Gương mặt trắng mập tròn tròn của hắn nhất thời hiện lên một tia trào phúng:

“Thì ra là như vậy! Cái đám ngu xuẩn này lại còn rất thú vị.”

Sở Hi Thanh nghe vậy, thì lại âm thầm bất đắc dĩ.

Những tên khốn khiếp này đúng là rất ngu, nhưng bọn họ ngu xuẩn thì cũng có

phúc của kẻ ngu.

Cột cờ Nghịch Thần Kỳ, đúng thật là đang nằm trong Tây Sơn Đường.

Sau đó, hắn ôm quyền: “Nếu như ba vị sư trưởng không còn chuyện gì khác, xin

cho phép đệ tử cáo từ trước! Đệ tử còn có một chuyện quan trọng, nhất định

phải nhanh chóng trở về Tây Sơn.”

Kiếm Tàng Phong đã chú ý đến ý sốt ruột ở giữa hàng mày của Sở Hi Thanh,

thần sắc hắn bừng tỉnh: “Là vì chuyện của Tả gia? Vậy người phải chú ý một

chút, tình hình nhà bọn họ không ổn lắm đâu, ngươi đi đi.”

Sở Hi Thanh nghĩ thầm, vị Kiếm tuần sát sứ này quả thật là thâm tàng bất lộ.

Nhưng lời nói của Kiếm Tàng Phong lại càng làm cho nội tâm của hắn chìm

xuống.

Hắn ôm quyền về phía Kiếm Tàng Phong, sau đó liền quất ngựa chạy nhanh về

phía Tây Sơn.

Mà ngay khi hắn đang quật ngựa chạy nhanh, mới chạy ra được mười trượng,

thì Kiếm Tàng Phong ở phía sau lại mở miệng, cất cao giọng nói: “Tiểu Sở, thời

gian gần đầy ngươi tranh đấu với Thượng Quan gia và Thẩm gia ở Tú Thủy,

nhưng đây là ân oán giang hồ, tông môn không tiện nhúng tay vào. Có điều, nếu

như có một ngày ngươi gặp phải cục diện không thể ứng phó nổi, thì có thể trốn

vào võ quán. Chỉ cần vào võ quán, thì toàn bộ quận Tú Thủy này, mặc kệ là

người nào cũng không dám động đến một cọng tóc của ngươi.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ, sau đó cảm kích mà ôm quyền về phía Kiếm

Tàng Phong.

Ngay khi Sở Hi Thanh quất ngựa rời đi, Diệp Tri Thu nhìn về phía Tông Lệnh

Thư với ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu.

“Tông sư huynh, vừa rồi ngươi đã nhận ra thiên phú huyết mạch của Sở Hi

Thanh, vì sao còn muốn lấy thêm một giọt tinh huyết của hắn?”

Kiếm Tàng Phong nghe vậy, cũng liếc mắt nhìn về phía Tông Lệnh Thư.

Hắn cũng cảm thấy rất nghi ngờ với chuyện này: “Tông đặc sứ, thiên phú của

tiểu Sở vẫn kém một đường đúng không? Ngươi lấy tinh huyết của hắn là muốn

làm gì?”

Vẻ mặt Tông Lệnh Thư lại nghiêm túc, giơ mâm ngọc trong tay lên.

“Thiên phú của người này, vẫn chưa thể xác nhận. Các ngươi nhìn kỹ vòng phù

văn thứ tám và thứ chín đi.”

Hai người Kiếm Tàng Phong và Diệp Tri Thu lại ngưng thần nhìn chằm chằm

vào cái mâm ngọc kia lần nữa.

Một chớp mắt sau, con ngươi của bọn họ cũng co lại, sắc mặt ngưng trọng

nghiêm túc.

Vòng phù văn thứ tám và thứ chín kia, thế mà lại có ánh huỳnh quang lóng

lánh.

Cái ánh huỳnh quang này chỉ nhỏ bé đến mức không thể nhận ra, nếu như

không nhìn kỹ thì căn bản là không nhận ra được.

“Vòng thứ tám và thứ chín đều có ánh sáng huỳnh quang.” Diệp Tri Thu hơi

ngẩn ngơ, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Sở Hi Thanh rời đi: “Lẽ nào tiểu Sở

chính là người mà Huyết Nhai Đao cảm ứng được?”

Nội tâm của nàng rất kích động.

Tuy rằng Diệp Tri Thu vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng nàng cũng biết ý

nghĩa của Thần Ý Xúc Tử Đao với tông môn.

“Vẫn chưa thể xác định.” Tông Lệnh Thư lắc đầu, sắc mặt khó hiểu: “Tình

huống này quá kỳ lạ, chỉ sáng một chút chứ không sáng hẳn, để cho người ta

không biết đường nào mà lần. Có lẽ người chế tạo cái pháp khí này cũng không

hiểu tình huống này.”

Hắn vừa nhìn về phía bình ngọc trong tay mình vừa nói: “Rốt cuộc là thế nào,

thì phải chờ mang giọt tinh huyết này về Vô Tướng Thần Tông mới biết được.

Tuy nhiên, võ quán Chính Dương nhất định phải nhìn chằm chằm vào vị Sở

đường chủ này, nhất định phải quan tâm nhiều hơn.”

Sắc mặt Kiếm Tàng Phong nghiêm túc.

Hắn và Lôi Nguyên đã rất coi trọng Sở Hi Thanh.

Nhưng bây giờ xem ra, trình độ coi trọng của bọn họ vẫn chưa đủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play