Khi Kế Nguyên đi đến trước cửa sân vuông này, nơi này đã bị người trong thôn

vây đến nước chảy không lọt.

Tất cả mọi người đều là vẻ mặt tức giận, quần tình mãnh liệt.

“Trưởng thôn, trước kia ngươi đã nói là Thẩm gia sẽ đảm bảo cho chúng ta, chỉ

cần chúng ta không nộp thuế ‘máu’, thì đám tặc phỉ trong núi này sẽ không gây

sự với chúng ta nữa mà? Nhưng chuyện ngày hôm nay là thế nào?”

“Toàn bộ thôn đều bị cướp hết rồi, thật sự là tàn nhẫn.”

“Nhị lang nhà Kế Giá chết rồi, đám tặc phỉ kia muốn động tay với tức phụ của

hắn. Lúc nãy, chúng ta không nên để bọn họ vào thôn, mọi người nên liều mạng

với bọn họ.”

“Tiên sư cha nhà nó, ban đầu ta đã nói rồi, lời của Thẩm gia là không thể tin.

Trước kia kẻ bóc lột thôn chúng ta, không phải là chân chó của Thẩm gia sao?

Nếu lời nói của bọn họ đáng tin, vậy heo mẹ cũng có thể leo cây.”

“Biết như vậy thì thà nộp thuế bình an còn hơn! Mấy hộ thôn trang ở ngoài núi

đã nộp vào tháng trước. Vị Sở đường chủ kai thu tiền bình an chỉ bằng một

phần ba so với trước kia, người ta tốt hơn tên Lưu Định Đường kia nhiều.”

“Không chỉ là tiền bình an ít, có người nói vài ngày trước, Tây Sơn Đường còn

giúp bọn họ bao tiêu dược liệu và đặc sản núi rừng, có người nói là trực tiếp bán

cho tàu buôn dười cờ Thiết Kỳ Bang, giá cả nhiều hơn năm phần mười so với

trước kia.”

Càng ngày càng nhiều có nhiều người tức giận đi đến trước cửa nhà trưởng thôn

Kế Sơn, hai mắt của tất cả mọi người đều tràn đầy lửa giận.

“Trưởng thôn đại nhân, vừa rồi là ngươi bảo chúng ta mở cửa thôn, nói người

của Bạch Vân Trại sẽ không làm gì chúng ta, bây giờ thì sao?”

“Trưởng thôn đại nhân, phải làm sao mới ổn đây! Tất cả lương thực của nhà ta

đều bị lấy rồi, ngươi bảo một nhà bảy người chúng ta phải sống thế nào đây?”

“Dù thế nào thì cũng mời trưởng thôn đại nhân cho mọi người một câu trả lời.”

“Trưởng thôn! Ngươi nói không thể đắc tội với Thẩm gia, bằng không thì hậu

hoạn vô cùng, nhưng mà bây giờ mọi người đã không sống nổi rồi. Còn nữa, ta

thấy dáng vẻ của đám tặc phỉ kia, chỉ sợ là sau này sẽ quay lại. Có một lần, thì

sẽ có lần thứ hai.”

Kế Nguyên nắm chặt song quyền, trong lòng âm thầm oán hận.

Lúc sau tết, hắn đúng là có ý định giao nộp tiền bình an.

Lưu Định Đường thu tiền bình an đúng là thuế máu, khiến cho bọn họ không

gánh nổi.

Nhưng vị Sở đường chủ bây giờ lại rất nhân nghĩa.

Người ta thu tiền bình an, liền đảm bảo bình an cho mọi người, rất công bằng.

Đấy là con chưa nói đến vài ngày trước, Tây Sơn Đường của Thiết Kỳ Bang bắt

đầu ra giá cao để thu mua sản vật núi rừng và dược liệu của thợ săn.

Nhưng mà trưởng thôn của bọn họ lại ra lệnh cho các nhà không giao nộp thuế

bình an.

Còn có cửa thôn nữa.

Tuy rằng cửa thôn và tường ngoài của Kế gia thôn rất đơn sơ, dù là không mở

cửa thì cũng không thủ được.

Nhưng bọn họ có hơn 200 tay cung thủ, hai trăm hán tử, ít nhất cũng có thể

khiến đám người Bạch Vân Trại ném chuột sợ vỡ đồ, có tư cách cò kè mặc cả

với đối phương.

Trưởng thôn Kế Sơn thì lại sắc mặt âm trầm, yên lặng không nói gì.

Hắn biết uy vọng mà mình tích lũy vài chục năm ở trong thôn, đều sụp đổ vào

trong ngày hôm này rồi.

Tuy nhiên, điều làm cho hắn tức giận và phẫn nộ, chính là đám Bạch Vân Trại

dám đến đánh cướp.

Hắn cho rằng đối phương vào thôn là để mua đồ ăn và dầu muối, nhưng không

ngờ đối phương lại trực tiếp ra tay cướp đoạt trắng trợn.

Để Kế Sơn khó chịu chính là, đối phương còn cực kỳ xảo trá.

Hôm nay Bạch Vân Trại không giết và đánh bao nhiêu người, nhưng lại cướp

một lượng lớn lương thực, khiến cho rất nhiều người trong thôn rơi vào đường

cùng.

“Câm miệng!”

Trưởng thôn Kế Sơn hừ nhẹ một tiếng, trợn mắt nhìn chằm chằm vào mọi người

ở đây.

Dù sao thì hắn vẫn còn có chút uy vọng nhiều năm, nên mọi người cũng từ từ

bình tĩnh lại.

Sau đó, hắn thở dài một hơi, giọng nói nặng nề: “Ngày mai mọi người gom góp

ít tiền, ta sẽ đi trấn Tây Sơn để cầu vị Sở đường chủ kia, cầu Tây Sơn Đường

che chở!”

Mọi người nghe vậy, không khỏi hai mặt nhìn nhau, rồi lại bắt đầu nghị luận ầm

ĩ.

“Gom tiền? Chúng ta nào còn tiền để mà gom chứ?”

“Đi cầu Sở đường chủ? Người ta sẽ đáp ứng sao?”

“Trước kia người ta phái tiên sinh phòng thu chi đến đây nói chuyện nhẹ nhàng,

lại bị chúng ta đuổi đi, bây giờ liếm mặt đi cầu xin, không sợ mất mặt sao?”

“Nếu như Sở đường chủ chịu hỗ trợ, vậy thì dù chúng ta có táng gia bại sản,

cũng nhất định kiếm được số tiền kia, nhưng chỉ sợ là vô dụng. Nếu như ta là vị

Sở đường chủ kia, ta không một cước đá chúng ta ra ngoài thì đã là rất tốt rồi.”

“Có người nói, lúc trước có kẻ muốn giao gia quyến của bang chúng Tây Sơn

Đường cho Thẩm gia, đây chính là tuyệt tình rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play