Long Hành hơi ngẩn ngơ, sau đó tâm tình trở nên hết sức phức tạp.

Hắn vừa bất đắc dĩ vì quận trưởng đại nhân tham tài, lại bội phục kẻ dối trá Đơn

Xích Linh này.

Sau đó, Long Hành thu liễm tâm tình, ánh mắt hiện lên một tia lăng lệ: “Mềm

dẻo không được thì mạnh bạo thôi. Đơn Xích Linh dùng sức một nhà để phong

tỏa ba cái lối đi, có thể nói là không tự lượng sức mình. Không ngại để mấy nhà

tặc phỉ trên Tây Sơn liên thủ, mạnh mẽ đột phá một con đường, cho Đơn gia

một bài học.”

Thẩm Chu nghe vậy thì khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười trào phúng.

Lòng thầm nói việc này mà còn cần Long Hành ngươi nói?

Hắn khẽ lắc đầu: “Ta đã lên kế hoạch cho việc này rồi, nhưng mà phải chờ thời

cơ thích hợp.”

Thời cơ nào mới là thích hợp nhất?

Đương nhiên là khi Sở Hi Thanh không thể cứu viện kịp thời rồi.

Bằng không thì người này có thể dùng Nhai Tí đao ý để trấn áp một còn đường

núi chật hẹp, có thể nói là ‘một người chắn quan, vạn người không thể qua’.

Dù mấy ổ tặc phỉ trên Tây Sơn có nhiều người hơn nữa thì cũng không đủ dùng.

. . .

Cùng thời gian đó, tại một tòa thôn trang nhỏ tên là Kế gia thôn ở Nam Lộc Tây

Sơn.

Thợ săn Kế Nguyên mười bảy tuổi, vẻ mặt tức giận và bất đắc dĩ mà nhìn mấy

tên tặc phỉ xông vào trong nhà mình.

Đám người này đều như hổ như sói, cướp đoạt tất cả vật tư ở trong phòng.

Bọn họ vác túi gạo nhà hắn đi, còn lấy thịt thú và thịt khô được treo dưới mái

hiên, cũng lấy luôn cả da thú mà hắn đã phơi nắng mấy hôm.

Bọn họ gần như là lấy hết tất cả những thứ có thể lấy được ở trong gian nhà lá

này, ngay cả dầu muối ở trong bếp cũng không tha.

Trong đó có một cây Long Huyết Thảo, là tài liệu chính của bí dược mà Kế

Nguyên phải mạo hiểm tính mạng mới có thể hái được.

Thứ này vốn là hy vọng để hắn lên cấp bát phẩm thượng.

Đám thợ săn trong núi sâu bọn họ sống rất khó khăn, đại đa số đều phải mua

muối gạo ở bên ngoài với giá cao, bị đám thương nhân bên ngoài bóc lột.

Mà thịt thú và da lông lại không bán được giá, giá cả của muối gạo và đá tiêu

thì lại gấp đôi ở bên ngoài.

Tuy nhiên, về phương diện tu hành thì bọn họ lại tiện lợi hơn bách tính ở bên

ngoài nhiều.

Mà muốn thoát khỏi cái cuộc sống khốn khó này, cũng chỉ có tu hành.

Kế Nguyên cắn chặt răng, hai tay nổi gân xanh, đang suy nghĩ xem có nên liều

mạng ngăn cản hay không?

Hắn có một thân tu vị bát phẩm hạ, đao cũng cũng ở trên người, có sức đánh

một trận.

Tuy nhiên, ba tên tên tặc phỉ áo đỏ đang cầm đao chặn trược người Kế Nguyên.

Một người trong đó cười hiền lành: “Tiểu huynh đệ không cần sốt sắng, huynh

đệ chúng ta chỉ cầu tài. Lương thực trong trại không đủ, cho nên mới đến đây

mượn một ít của các vị.”

Hắn nhìn về phía tay cầm đao của Kế Nguyên, hai mắt hơi co lại: “Tiểu huynh

đệ có tu vị không tầm thường, nhưng người phải hiểu rõ, Bạch Vân Trại chúng

ta có hơn 800 huynh đệ, san bằng cái thôn trang nhỏ này của ngươi là chuyện

rất dễ dàng.”

“Tiểu huynh đệ có thể đánh, nhưng người nhà của ngươi thì chưa chắc đâu. Nếu

không muốn bọn họ chết, thì biết điều một chút! Đồ vật không còn thì người có

thể kiếm lại, nhưng nếu người không còn thì sẽ không còn gì cả.”

Kế Nguyên không nói gì, nỗi không cam lòng và căm phẫn ở trong lòng hắn lại

càng nồng nặc hơn.

Tuy nhiên, khi hắn quay người nhìn về phía góc sân, thì trong lòng lại hơi căng

thẳng.

Tại bên đó, chính là tức phụ của Kế Nguyên đang ôm muội muội của hắn, đang

run lẩy bẩy trốn ở góc sân.

Kế Nguyên mím môi, vẫn kiềm chế sát ý lại.

May mắn chính là, có lẽ đám tặc phỉ này cũng kiêng kị hơn 200 vị võ tu cửu

phẩm của hơn 100 gia đình thợ sơn trong Kế gia thôn, cho nên không dám quá

đáng. Bọn họ tìm khắp phòng, sau khi phát hiện không còn lương thực và vật

tư, thì mới rút lui ra ngoài.

Sắc mặt Kế Nguyên lạnh lùng, nhìn chằm chằm theo bóng lưng của mấy tên tặc

phỉ kia.

Xuyên qua hàng rào nhà hắn, có thể nhìn thấy mấy trăm tên tặc phỉ đang rời

khỏi nhà của các gia đình khác.

Mỗi người trong số họ đều vác gạo, gánh theo từng móc thịt thú khô, vẻ mặt tất

cả đều ung dung sung sướng, cười nói vui vẻ đi ra khỏi thôn trang.

Lúc này, trong thôn trang đâu đâu cũng có tiếng kêu khóc của nữ nhân.

Có vài người bởi vì tài vật trong nhà bị cướp, cũng có vài người là vì nam nhân

trong nhà không cam lòng, phản kháng lại nên bị giết chết.

Kế Nguyên nhìn đám tặc phỉ này rời xa khỏi thôn trang, liền đẩy cửa đi ra, đi

thẳng đến một tòa sân vuông bằng gạch sân ở phía nam thôn.

Đó là gia đình của trưởng thôn Kế Sơn.

Người này cũng là tộc trưởng của Kế gia bọn họ, là vị cao thủ thất phẩm duy

nhất của Kế gia

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play