Sở Hi Thanh nhất thời liếc mắt nhìn Giả Đại Lực một cái, chỉ cảm thấy cái tên

này rất chướng mắt.

Bây giờ lại bắt đầu đọ giá cả như đi chợ mua thức ăn rồi hả!

Có điều, Lý Thần Sơn liếc trộm Sở Vân Vân ở bên cạnh một chút, sau đó sắc

mặt nghiêm nghị: “Lý mỗ nguyện ý gia nhập Tây Sơn Đường, hiệu lực cho ân

công!”

Một đám thanh niên quần áo lam lũ ở sau lưng Lý Thần Sơn cũng là vẻ mặt xúc

động, ôm quyền nói: “Chúng ta đều nguyện ý đi theo ân công đến chết!”

Bọn họ luôn luôn nghe theo Lý Thần Sơn như thiên lôi chỉ đâu đánh đó.

Nếu như vị này đã gia nhập Tây Sơn Đường, như vậy thì bọn họ cũng không

ngoại lệ.

Tuy rằng khi cái tên này thuê thuyền biển ở U Châu, dự định vụng trộm trốn về

phía nam đã cho tất cả mọi người nhảy vào hố, nhưng ngày xưa Lý Thần Sơn đã

kề vai chiến đấu với bọn họ, cùng chống đỡ dị tộc phương bắc, lại còn luôn làm

gương cho binh sĩ, luôn xông lên đầu tiên, còn làm người rất công bằng và

chính trực, cũng cực kỳ chăm sóc thuộc hạ.

Tất cả mọi người vẫn luôn rất tin tưởng và kính phục vị Trí Quả giáo úy này.

Hơn nữa, Sở Hi Thanh còn là ân nhân cứu mạng của đám người bọn họ nữa.

Mặc kệ là giang hồ hay là trong quân ngũ, thì đều lấy nghĩa khí làm đầu, vì một

chút bạc mà quên ân đức của người khác, sẽ bị người ta đâm sống lưng.

Giả Đại Lực cũng đã dự đoán được từ trước, hắn cũng biết khả năng đám người

này đi theo Sở Hi Thanh là cao hơn.

Hắn chỉ ‘chậc’ một tiếng, rồi tiếc nuối quay người đi.

Giả Đại Lực đi về phía đám bang chúng Tuyển Phong Đường, trợn mắt lên nói:

“Nhìn cái gì? Còn không mau dọn dẹp nơi này đi! Chúng ta phải mau chóng

chạy đến trấn Tây Sơn. Đừng để cho đám thủ hạ của Lưu Định Đường cầm bạc

chạy mất. . .”

Sở Hi Thanh cũng thấy hơi lo lắng, chỉ sợ đám người bên phía trấn Tây Sơn

nhận được tin tức thì sẽ có người ôm tiền của Lưu Định Đường rồi chạy trốn.

Hắn và Giả Đại Lực dẫn bốn trăm bang chúng của Tuyển Phong Đường chạy

đến trấn Tây Sơn trước.

Đám người còn lại thì ở lại đây, xử lý chuyện còn lại ở chỗ này.

Chủ yếu là vì hơn bảy trăm bang chúng còn sót lại của Tây Sơn Đường Hải

Thanh Bang.

Sở Hi Thanh không thể bỏ mặc không quan tâm đến đám tù binh này.

Bọn họ phải giải trừ binh khí của những người này, còn phải phong ấn tu vị của

những người này, rồi dùng dây thừng trói lại.

Khi Sở Hi Thanh chạy đến trấn Tây Sơn, tất cả mọi người trong trấn đều là lòng

người bàng hoàng.

Đám thủ hạ của Lưu Định Đường ở trong trấn đã chạy hết sạch, một đám thê

thiếp và quản gia của Lưu Định Đường cũng có dự định ôm tiền chạy trốn thật.

May mà Thiết Cuồng Nhân đã có đề phòng từ trước, hắn đã phái 150 vị bang

chúng trực thuộc mình đến đây từ trước, chăm sóc gia tài và sản nghiệp của Lưu

Định Đường.

Tuy nhiên, một trăm năm mươi người này chỉ đủ để trong coi gia tài và sản

nghiệp của Lưu Định Đường, chứ không còn hơi sức để quan tâm đến chuyện

trong trấn.

Rất nhiều tên lưu manh vô lại nhân cơ hội này để gây sự ở trong trấn, bọn họ ăn

cắp cướp đoạt ở khắp trấn, thậm chí còn có người giết người phóng hỏa.

Ngoài trấn còn có bốn ngàn tên thợ săn Tây Sơn được Lưu Định Đường gọi

đến, bọn họ tụ tập ở phía bắc trấn Tây Sơn, tất cả đều là vẻ mặt mờ mịt, không

biết phải làm sao.

Có điều, khi Sở Hi Thanh cầm gậy thịt Lưu Định Đường xuất hiện ở trước mặt

bọn họ. Đám thợ săn này đều là sắc mặt lạnh lùng, cúi người hành lễ về phía Sở

Hi Thanh, biểu thị bái phục.

Trong lòng bọn họ đúng là khá kinh ngạc, Lưu Định Đường kinh doanh chín

năm ở trấn Tây Sơn, lưng dựa quận úy Thẩm Chu, lại bắt đám thợ săn Tây Sơn

bọn họ làm con tin, thế lực thâm căn cố đế, khó có thể lay động.

Hôm nay lại bị một thiếu niên chưa đến mười sáu tuổi dẫn 800 người tiêu diệt,

thật sự là khó mà tin nổi. . .

Ngoài ra, nỗi lòng của bọn họ cũng không có gợn sóng gì khác.

Ở trong mắt của đám thợ săn này, đơn giản chỉ là thay một tên chủ bóc lột thậm

tệ mà thôi, không có gì khác với trước kia cả.

Sở Hi Thanh cũng không phí tâm tư trên người đám thợ săn này.

Sau khi khuất phục đám người này xong, hắn liền xua đuổi bọn họ trở về.

Đúng là đám thợ săn Tây Sơn này đáng để hắn lôi kéo, nhưng mà không phải

bây giờ.

Sở Hi Thanh có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Hắn nhất định phải nhanh chóng bình định tình hình hỗn loạn ở trong trấn Tây

Sơn, tiếp nhận tất cả sản nghiệp của Lưu Định Đường và Tây Sơn Đường của

Hải Thanh Bang.

Còn phải phi ngựa vòng, cắm cờ lập đường, uy hiếm các bang phái khác của

quận Tú Thủy, không cho bọn họ ăn mòn phạm vi thế lực của Tây Sơn Đường.

Sở Hi Thanh đã coi Tây Sơn Đường của Lưu Định Đường thành món ăn trên

bàn của mình, là thịt trong miệng mình rồi.

Mặc kệ là ai dám cướp đồ ăn trong miệng hổ, thì Sở Hi Thanh cũng sẽ liều

mạng với bọn họ.

Còn một điều quan trọng nữa, chính là cô bé Lưu Nhược Hi kia. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play