Sở Hi Thanh liếc mắt một cái là đã nhận ra kẻ này, chính là Thượng Quan Thần

Hạo.

Tuy nhiên, nửa thân trên của hắn lại để trần, sau lưng gánh vác một bó cành

mận gai rất to.

Chịu đòn nhận tội. . . thế giới này cũng có cái điển cố này.

Thượng Quan Thần Hạo đi thẳng đến bên dưới bệ đá, nhìn Kiếm Tàng Phong

đang ngồi đàng hoàng trên ghế thái sư, nhìn từ trên cao xuống mình, ngoài ra

còn có Lôi Nguyên và năm vị giáo đầu của năm viện, bao quát cả Diệp Tri Thu.

Con ngươi của hắn hơi co lại, sau đó liền mặt không cảm xúc mà ôm quyền

khom người: “Tại hạ đến đây là vì chuyện ở Tri Vị Cư vài ngày trước, hướng về

phía chư vị sư trưởng của võ quán Chính Dương để giải thích rõ ràng.”

Lôi Nguyên nghe vậy liền cười gằn, uống một hớp trà: “Giải thích? Giải thích

thì không cần đâu, ta rất rõ chuyện gì đã xảy ra. Nếu như Thượng Quan gia chủ

muốn trốn tránh trách nhiệm, vậy thì mời ở về đi.”

Kiếm Tàng Phong thì lại hững hờ, cúi đầu thưởng thức thanh trọng kiếm trong

tay mình.

Sắc mặt Thượng Quan Thần Hạo càng âm trầm lạnh lẽo như băng: “Tại hạ đến

đây là vì thỉnh tội! Chuyện của Sở Hi Thanh là lỗi của Thượng Quan Thần Hạo

ta, là ta sai!”

Hắn nói đến đây, còn quỳ một chân với mấy người ở trên đài đá, sau đó rút

trường kiếm ở bên hông mình ra, một kiếm đâm vào lồng ngực của mình.

“Ba đao sáu động?” Diệp Tri Thu ngồi trên ghế cũng ngưng trọng, giật mình

nhìn Thượng Quan Thần Hạo.

Ba đao sáu động, là một loại quy củ của giang hồ, nếu như làm chuyện sai lầm

không thể cứu vãn, mà muốn thỉnh cầu đối phương tha thứ, thì sẽ phải dùng

lưỡi đao sắc bén rồi đâm xuyên ba cái lỗ thủng ở trên người của mình, đây

chính là cái gọi ‘ba đao sáu động’.

Ba đao sáu động, bình thường sẽ đâm vào bắp đùi, nhưng Thượng Quan Thần

Hạo lại cực kỳ độc ác, dưới sự chú ý của mười mấy vạn người, hôm nay hắn

trực tiếp đâm ba kiếm xuyên qua lồng ngực của mình.

Kiếm Tàng Phong cũng híp mắt lại, trong mắt hiện ra một tia ngưng trọng.

Năng lực của Lôi Nguyên rất không tầm thường, làm việc cũng dứt khoát mạnh

mẽ.

Mấy ngày gần đây, Lôi Nguyên không chỉ cắt đứt con đường của Thượng Quan

gia sử dụng Huyết Nguyên Đồ Trụ, mà còn để bản sơn của Vô Tướng Thần

Tông tạo áp lực về phía triều đình.

Hiện giờ, mấy vị quan chức và tướng lĩnh xuất thân từ Thượng Quan gia đều

đang nguy như trứng chồng.

Việc này rất hợp với ý của Kiếm Tàng Phong.

Gạt bỏ cánh chim của Thượng Quan gia ở trong triều đình, sau đó chính là nhổ

cỏ tận gốc.

Với tính cách của Kiếm Tàng Phong, chính là không làm thì thôi mà đã làm thì

phải làm đến cùng. Nếu như đã ra tay, vậy thì không cần để lại hậu hoạn.

Lại còn có thể dùng Thượng Quan gia này để giết gà dọa khỉ, cảnh cáo các thế

lực trong quận Tú Thủy này.

Vô Tướng Thần Tông đã lâu không thể hiện uy nghiêm, khiến cho đám hào

cường địa phương này quên mất uy nghiêm của thần tông nhất phẩm.

Nhưng Kiếm Tàng Phong không ngờ một kẻ làm việc ương ngạnh và ngông

cuồng, không coi ai ra gì như Thượng Quan Thần Hạo lại có thể chịu nhục đến

nước này.

Người này quỳ xuống nhận lỗi ở trước mặt mười mấy vạn người, lại là ba đao

sáu động. Mục đích trong đó chính là bắt hắn và Lôi Nguyên phải thu tay lại.

Nếu như đổi thành một trường hợp khác, thì dù Thượng Quan Thần Hạo có tự

sát trước mặt hắn, Kiếm Tàng Phong cũng không thèm chớp mắt.

Nhưng hôm nay, dưới con mắt của mười mấy vạn người, bọn họ không thể

không làm việc theo quy củ của giang hồ.

“Không đủ!” Sắc mặt Lôi Nguyên âm trầm, thả chén trà trong tay xuống: “Ba

đao này của ngươi không tổn hại đến tính mạng, nhưng trận chiến ở Tri Vị Cư

đã khiến đệ tử nhà ta trọng thương gần chết, gần như sắp mất mạng. Há lại có

thể chấm dứt bởi ba đôi sáu động của ngươi?”

Vị Thượng Quan gia chủ này càng có thể nhẫn nhịn, thì càng làm cho hắn kiêng

kị hơn vài hơn.

Sắc mặt Thượng Quan Thần Hạo tái xanh, sau đó dứt khoát giơ kiếm trong tay

lên, trực tiếp gọt cánh tay trái của mình xuống.

Nơi bị chặt tay kia máu tuôn như suối, Thượng Quan Thần Hạo lại không thèm

để ý đến.

Hắn cắn răng một cái, cố nén đau đớn: “Ngoài ra, Thượng Quan gia sẽ bồi

thường một cái pháp khí thất phẩm, một phần bí dược bát phẩm thượng đỉnh

cấp, xem như là nhận lỗi với Sở Hi Thanh.”

“Còn nữa, Thượng Quan gia còn nguyện quyên tặng mười tòa Tụ Nguyên Trận

cho võ quán, cộng thêm bốn bạn lượng bạc và một phần bản sao chép của bí

điển võ đạo trong Thượng Quan gia.”

Lôi Nguyên và Kiếm Tàng Phong đều cau mày lại, liếc mắt nhìn nhau một chút.

Sở Hi Thanh cũng nhướng mày lên, trong mắt ẩn chứa một vệt lạnh lẽo.

Không thể nói vị Thượng Quan gia chủ này bồi thường không nặng. Những

món đồ này cộng lại với nhau, cũng có giá trị cao đến mười lăm vạn lượng bạc.

Nhưng số tiền bồi thường cho hắn ở trong đó, chỉ là khoảng mười ngàn lượng

bạc, còn chưa bằng tổn thất của hắn ở trận chiến Tri Vị Cư.

Hiển nhiên, mục đích của kẻ này vẫn là để Vô Tướng Thần Tông thu tay lại, mà

không phải là hóa giải ân oán với hắn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play