Hai vợ chồng Chu gia chuẩn bị bữa tiệc với quy cách cực cao cho Sở Hi Thanh,

không chỉ đầy đủ sơn trân hải vị, mà còn có rất nhiều nhân vật quan trọng của

Chu gia đi ra tiếp khách.

Tất cả mọi người đều rất nhiệt tình và thân thiết với hai người Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh thật sự có một loại cảm giác ấm áp như gió xuân, như đang ở trong

nhà.

Chu Hùng Bá làm người rất rộng lượng và phóng khoáng, khiến người ta muốn

thân cận.

Sở Hi Thanh lấy lệnh phù của bí cảnh ra, trao đổi tấm Thần Ý Đồ của Thiên

Vấn Các và một bình Ẩn Văn Dược đỉnh cấp[, Chu Hùng Bá lại đáp ứng ngay

lập tức.

“Nếu như ngươi nói đến bức Thần Ý Đồ kia, thì thật sự chỉ là một tấm đồ bỏ đi

thôi, việc này không có gì khó cả. Tuy nhiên Thiên Vấn Các nằm ở tây bắc, rất

xa nơi này, có lẽ phải cần vài tháng mới có thể lấy được.”

“Ngoài ra, ta phải nói trước, ta có thể lấy tấm Thần Ý Đồ này cho ngươi, nhưng

Hi Thanh ngươi phải cẩn thận và cẩn thận. Tấm đồ này được Thiên Vấn Các

dùng một số tiền lớn để chế tác, nhưng nó lại là phế đồ, ngàn năm này không có

ai hỏi thăm, chắc chắn là có nguyên do.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì nở nụ cười, vẻ mặt cảm kích: “Tiểu chất rõ ràng, tiểu

chất nhất định sẽ không mang tính mạng của mình ra đùa.”

Mấy tháng sau thì chắc là hắn đã có tư cách để khắc bức chiến đồ này rồi.

Thật ra thì Chu Hùng Bá cũng thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc là vì sao Sở Hi Thanh lại

biết Thiên Vấn Các có một tấm đồ như thế?

Tuy nhiên, mỗi người đều có bí mật riêng, hắn tò mò thì tò mò, nhưng sẽ không

hỏi.

Chu Hùng Bá rơi vào suy ngẫm: “Nhưng một bức chiến đồ bỏ đi vẫn quá ít, có

lẽ việc này chỉ cần năm sáu vạn lượng bạc mà thôi. Nếu ta lấy lệnh phù bí cảnh

của ngươi thì sẽ hổ thẹn. Như vậy đi, lát nữa Tượng Sơn là Lương Thần sẽ dẫn

ngươi đến kho tàng nhà chúng ta, ngươi có thể chọn hai món đồ thất phẩm ở

trong đó, coi như là bù đắp giá chênh lệch đi.”

Sở Hi Thanh lại biết Chu Hùng Bá lấy bức Thần Ý Đồ này cho hắn, thì không

chỉ là chuyện tiền bạc, mà còn nợ một phần ân tình.

Tuy nhiên, Chu Hùng Bá hoàn toàn không cho hắn từ chối, sau khi bữa tiệc kết

thúc, hắn liền bảo Chu Tượng Sơn và Chu Lương Thần kéo Sở Hi Thanh đi đến

một nhà kho bí mật ở phía sau hậu viện của Chu gia.

Sở Hi Thanh cảm thấy rất không tiện, nhưng trong nhà kho này có hai món đồ

để cho hắn vừa nhìn thấy là không thể nhấc chân lên được.

Đó là một cái Nhạn linh đao cấp độ thất phẩm thượng, đao tên Kinh Lôi, nghe

thấy tiếng sấm trong vô thanh vô tức.

Còn có một cái thần đàn loại nhỏ chuyên dùng để triển khai Thần Hàng Thuật,

thứ này chỉ to bằng bàn tay.

. . .

Bảy ngày sau, trên sông Thần Tú.

Trên boong thuyền của một chiếc thuyền ba tầng, Sở Vân Vân nâng một cái

thần đàn cỡ nhỏ bằng ngọc to bằng bàn tay, nàng tràn đầy phấn khởi mà thao

túng một con thú nhỏ tầm nắm tay người, toàn thân bốc lửa, nhìn giống như là

một con Toan Nghê non, nó đang tò mò nhìn ngó bốn phía ở trên boong thuyền,

lúc thì nhìn đông, khi lại ngó sang tay, sau đó lại làm ra các loại tư thế như

giương nanh múa vuốt và các hành vi như vật lộn vui chơi.

Sở Hi Thanh đứng nhìn ở bên cạnh, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Con Toan Nghê này nhìn qua thì rất đáng yêu, giống như một con mèo nhỏ,

nhưng trong cơ thể của nó lại ẩn chứa nhiệt độ cao đến mức có thể hòa tan đao

kiếm trong chớp mắt.

Hắn rất sợ Sở Vân Vân sẽ lại căng thẳng rồi nhất thời mất khống chế như khi

làm việc nhà, vậy thì cái thuyền này xong đời rồi.

May mắn chính là, sau khi Sở Vân Vân luyện tập ba khắc thời gian, nàng liền

bắt quyết thu con Toan Nghê này về trong tế đàn ngọc đen ở trên trong lòng bàn

tay, con Toan Nghê liền hóa thành một ngọn lửa rồi biến mất.

“Vẫn còn phải luyện tập thêm.” Trên mặt Sở Vân Vân hiện lên ý cười: “Tuy

nhiên, ý nghĩ của ngươi rất tốt. Ta rất thích món quà này!”

Nàng chủ tu chính là pháp thuật nghĩ vật hóa hình, nghĩ hóa ra thần ý của Toan

Nghê, sức chiến đấu siêu tuyệt.

Điều này hiển nhiên không phải là một thuật sư cửu phẩm có thể làm được.

Vì thế ý nghĩ của Sở Hi Thanh là, thêm một cái vỏ Thần Hàng Thuật ở bên

ngoài cái lõi ‘nghĩ vật hóa hình’ kia.

Nói đơn giản, chính là giả vờ con Toan Nghê mà Sở Vân Vân nghĩ hóa ra, thành

con Toan Nghê mà nàng dùng Thần Hàng Thuật mời về.

Một thuật sư cửu phẩm không thể nào nghĩ hóa ra được chân ý của Toan Nghê,

cái này thật sự là quá kinh thế hãi tục.

Nhưng nếu như dùng Thần Hàng Thuật để mời một con Toan Nghê từ trên trời

xuống, vậy thì lại khác rồi.

Người ngoài chỉ cho rằng Sở Vân Vân có thể chất hàng linh cực kỳ xuất chúng

nào đó, rất được thần linh ân sủng mà thôi.

Đây cũng chính là mục đích của Sở Hi Thanh khi đổi lấy tòa thần đàn thất phẩm

này.

Một khi Sở Vân Vân có thứ này, thì nàng có thể quang minh chính đại sử dụng

‘nghĩ vật hóa hình’ trước mặt mọi người rồi, do đó mà sức chiến đấu của hai

người bọn họ sẽ ‘tăng mạnh’.

Sở Hi Thanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó thần sắc hắn nghiêm túc: “Bây giờ có

thể nói rồi chứ? Rốt cuộc thì tấm Thần Ý Đồ kia có tác dụng gì?”

Hắn chờ đến bây giờ mới hỏi là vì bảy ngày này Sở Vân Vân vẫn luôn bế quan

trong Chu gia, nàng cần luyện hóa dược lực của ba viên Thần Nguyên Hồi

Thiên Đan kia.

Bản thân Sở Hi Thanh cũng rất bận rộn, mấy ngày này hắn phải đi dự tiệc khắp

nơi ở Lâm Hải, buổi trưa thì ăn tiệc hươu ở Trấn Hải Lầu, buổi chiều lại đi ăn

hải sản ở Vọng Dương Các, ngày hôm nay ăn uống ở Trấn Hải Lộ gia, ngày mai

lại đến Hải Diêm Bang của Ứng gia.

Tại Lâm Hải này, có thể nói là hắn sắp có bạn bè ở khắp nơi.

Mãi cho đến tận ngày hôm nay, hắn mới xã giao xong, có thể lên đường trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play