“Đa tạ Đông thúc!” Lục Loạn Ly rất vui vẻ, nhưng sau đó nàng ngửi ngửi một

hơi, nhất thời nhíu chặt lông mày: “Đông thúc, ngươi bị thương? Cha ta lại sai

ngươi đi làm việc?”

Nàng ngửi thấy mùi máu tanh quanh quẩn ở trong phòng, ngoài ra còn có cả

mùi dược thảo nồng đậm.

Nhưng không phải đến từ bí dược trên bàn, mà bắt nguồn từ trên người ông lão

độc nhãn này.

“Một vết thương nhẹ thôi, không cần lo lắng. Trang chủ còn nguyện ý sai khiến

ta, chính là phúc phận của ta.” Ông lão độc nhãn bước chân tập tễnh, cầm một

cái móng heo đã chín lên bàn: “Tiểu thư, ngươi còn chưa ăn cơm đúng không?

Ta làm một chút món ăn, đều là những món ngươi thích ăn nhất.”

Lục Loạn Ly lập tức tức giận, nàng ngồi xuống tại góc nam của cái bàn vuông:

“Tại sao cha có thể như vậy? Đông thúc, ngươi vất vả lắm mới có thể có ngày

tháng sống yên ổn, sao hắn nhất định phải để ngươi cuốn vào?”

“Khi nào cha mới có thể nghĩ rõ ràng? Thái tử đã chết mười lăm năm rồi! Giang

sơn của Kiến Nguyên Đế vững như bàn thạch, nhân tâm trong thiên hạ ổn định,

mọi người đã quên thái tử từ lâu rồi. Hắn tội gì phải dằn vặt như vậy, còn mang

theo đám người các ngươi nhảy vào trong hố lửa nữa?”

Ông lão độc nhãn nghe vậy, thần sắc nhất thời phức tạp.

Hắn hít một tiếng: “Tiểu thư, phụ thân ngươi là anh kiệt thế nào chứ? Đến ngày

hôm nay rồi, sao hắn có thể không biết là hi vọng xa vời? Nhưng mà phụ thân

ngươi là quân tử, không ham quyền, không ham lợi, chỉ để ý nghĩa, đến chết

cũng phải chết vì nghĩa, là một quân tử chân chính.”

“Đám người chúng ta cũng đều là cam tâm tình nguyện, ngày xưa thái tử điện

hạ có ơn lớn với chúng ta, mà kẻ sĩ chết vì người tri kỷ. Nguyên nhân chính là

người trong thiên hạ đều quên thái tử rồi, đám di thần của thái tử như chúng ta

mới phải càng cố gắng hơn, dù cho chỉ còn một tia cơ hội, thì cũng phải đòi

công bằng cho thái tử.”

Lúc này, con mắt độc nhất của hắn hơi nhếch lên, khí thế toàn thân dâng lên như

núi cao chót vót, không giận tự uy.

Lục Loạn Ly lại không nhìn nổi cái dáng vẻ này, nàng nghiêng đầu qua một bên,

vẻ mặt lạnh nhạt không vui: “Cho nên? Các ngươi lại đi liều mạng ở nơi nào

rồi? Đông thúc ngươi lại bị kẻ nào đánh cho bị thương rồi?”

Ông lão độc nhãn nghe vậy thì cũng không giấu diếm: “Chúng ta đi kinh thành,

phụ thân người đặt bẫy làm thịt đại nội phó tổng quản Bành Cầm của Kiến

Nguyên Đế, thuận tiện cầm vài món di vật mà thái tử điện hạ để lại.”

Ông lão độc nhãn thấy Lục Loạn Ly trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ đến không

chịu được thì lại bật cười: “Không nguy hiểm như ngươi tưởng tượng đâu, Kiến

Nguyên Đế trừ khử Bá Võ Vương Tần Mộc Ca, có thể nói là tự hủy tường

thành. Cái ghế ở dưới mông hắn đã không an ổn như ngươi tưởng tượng nữa

rồi.”

“Hơn nữa, cha của ngươi là nhân vật cỡ nào? Đó chính là Đao Kiếm Như

Mộng! Một đao một kiếm bình sinh ý, phụ tận cuồng danh mười lăm năm! Cái

tên Bành Cầm này, ngày xưa tự tay giết chết thái tử phi, hiện nay bị trang chủ

chém đầu, cuối cùng cũng có thể nhẹ lòng một chút với thái tử ở trên trời, cũng

có thể làm cho chúng ta vui vẻ sảng khoái. Mà đây mới chỉ là bắt đầu. . .”

Lục Loạn Ly không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy dáng vẻ phấn chấn của ông lão

độc nhãn.

Rất lâu rồi nàng không thấy dáng vẻ này của Đông thúc.

Từ nhỏ đến giờ, Đông thúc trong trí nhớ của nàng vẫn giống như một cái cây

khô.

Vẻ mặt nàng trở nên hết sức phức tạp: “Giết một tên Bành Cầm mà các ngươi

đã vui vẻ như vậy rồi? Ta chỉ hi vọng các ngươi đều bình an.”

“Yên tâm, phụ thân ngươi anh minh cơ trí, mưu tính sâu xa, chắc chắn sẽ không

để đám lão huynh đệ như chúng ta đi nộp mạng.”

Ông lão độc nhãn lại nhìn Lục Loạn Ly với vẻ cưng chiều: “Lão phu cũng muốn

sống lâu trăm tuổi, tận mắt nhìn thấy tiểu thư ngươi lấy chồng sinh con.”

Lúc này, hắn lại chuyển đề tài: “Đúng rồi, tiểu thư ngươi ẩn núp ở võ quán

Chính Dương lâu như vậy, có thu hoạch gì hay không? Nghịch Thần Kỳ chính

là chí bảo có thể nghịch thần phạt tiên, bảo tàng Liệt vương còn có vô số thần

binh lợi khí, bí dược đỉnh cấp. Nếu như có thể lấy được, thì đại nghiệp của

chúng ta có thể thành công rồi.”

Sau khi nghe xong, vẻ mặt của Lục Loạn Ly có hơi lúng túng: “Ta ẩn núp mấy

tháng ở võ quán Chính Dương, đã xem tất cả bút ký, chú thích và Chân Ý Đồ

mà Tần Mộc Ca để lại, nhưng đến giờ vẫn không có chút manh mối nào cả.”

“Đoạn thời gian trước, võ quán Chính Dương rất loạn, tiếng gió nổi lên bốn

phía, sóng ngầm mãnh liệt, nhưng từ sau khi Kiếm Tàng Phong đi đến, thì bầu

không khí trong võ quán đã thay đổi. Thủ đoạn của người này rất cao siêu, đến

nay đã có ba vị cao thủ ngũ phẩm ngã trong tay hắn một cách khó hiểu. Cho nên

thế lực khắp nơi đều không dám vọng động, bây giờ ta cũng không biết nên ra

tay từ đâu.”

Ông lão độc nhãn chỉ mỉm cười, ngưng thần lắng nghe.

Thật ra thì hắn không hi vọng Lục Loạn Ly có thu hoạch gì trên chuyện Nghịch

Thần Kỳ cả.

Chuyện này vốn cực kỳ ly kỳ, như là có người đang mượn Nghịch Thần Kỳ để

nhiễu loạn.

Mãi đến khi hắn nghe thấy Lục Loạn Ly nói đến một câu “Tuy nhiên ta làm

quen được một người bạn rất thú vị ở võ quán Chính Dương”, lúc này hắn

không hỏi nhướng mày lên, ánh mắt lẫm liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play