“Hơn nữa!” Hồ Khản liếc mắt ra ngoài cửa sổ: “Nếu không có thiên tai liên

miên, không có nhật nguyệt ảm đạm này, bách tính cũng không oán hận các

thần như vậy, càng sẽ không cùng chung mối thù.”

Các thần cho rằng phát động thiên tai sẽ làm dao động lòng dân Đại Luật, sẽ tan

rã lực lượng của bệ hạ, ngăn cản hắn vào Vĩnh Hằng.

Nhưng không biết hành động này lại làm cho bệ hạ ngưng tụ lòng dân, tinh

luyện long khí.

“A!” Hồ Lai không khỏi rơi vào suy ngẫm: “Ngươi nói cũng có đạo lý.”

Đúng lúc này, có một người đi vào vị trí giữa giếng trời trong Thiên Hạ lâu, ôm

quyền lên phía trên nói: “Phía trên chính là Thần Cơ học sĩ Hồ Khản và Địa Sát

quán chủ Hồ Lai tiên sinh?”

Hồ Khản nghe vậy thì sững sờ, nhìn xuống phía dưới.

Hắn lập tức nhận ra kẻ đến, đó là cao thủ mới leo lên Địa Bảng, Đồng Quyền

Thiết Thủ - Tuyền Tiếu hạng 323 Địa Bảng.

Hồ Khản cũng ôm quyền: “Chính là hai người chúng ta, xin hỏi các hạ có gì chỉ

giáo?”

Khoảng tầm 3 năm trước, Hồ Khản được triều đình mời vào Luận Võ lâu, giữ

chức Thần Cơ học sĩ tứ phẩm, trở thành trợ thủ của Tạ Chân Khanh, giúp Tạ

Chân Khanh chủ trì Luận Võ Thần Cơ.

Hồ Lai thì ở lại Thiên Cơ các, sau khi Thiên Cơ lão nhân ẩn lui, hắn tiếp nhận

chức Địa Sát quán chủ, phụ trách biên soạn Địa Bảng.

“Không dám!”

Tuyền Tiếu kia cũng chắp tay, vẻ mặt một mực cung kính: “Ta muốn hỏi hai vị

tiên sinh, nhật nguyệt ảm đạm và thiên tai nhân họa trong thời gian gần đây, thật

sự là do các thần gây nên? Mà không phải do bệ hạ và triều đình làm việc hoang

đường, bởi vậy gây tội với trời?’

“Đúng là do các thần!” Hồ Lai không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Cái gì mà triều

ta gây tội lỗi với trời, quả thực là hoang đường!”

“Từ khi Đại Luật thống nhất thiên hạ đến nay, trị quốc rõ ràng, chính sách

nghiêm minh, thuế mỏng lương nhiều, có việc nào mà không phải là suy tính

cho bách tính? Có cái nào không phải là vì sự ổn định và hòa bình lâu dài? Nếu

trời có tình, cũng nên tưởng thưởng mới đúng, sao lại phát động thiên tai?”

“Những kẻ truyền bá yêu ngôn hoặc chúng, hoặc là chó săn của chúng thần,

hoặc là sĩ tộc hào cường bất mãn với chính sách của triều đình, lòng dạ đáng

chém! Bệ hạ là người được Thánh hoàng đời thứ ba, Huyền Hoàng thủy đế và

các vị tiên hiền của nhân tộc tán thành, sao có thể như bọn chúng nói?”

“Hơn nữa những năm gần đây, có ai không thấy tư thế quật khởi của nhân tộc

ta. Chẳng phải thấy quốc lực của Đại Luật ta phát triển không ngừng sao?

Chẳng phải thấy đại quân triều ta đã đánh đến phía nam sa mạc Xích Hồng sao?

Chẳng phải thấy đám bộ tộc Cự linh kia đã không dám giết chóc bừa bãi nhân

tộc ta ở phương bắc nữa sao?”

“Ngươi nghe tiên sinh kể chuyện, là sẽ biết ân oán giữa chúng thần và nhân tộc

ta, cũng phải biết các thần tuyệt đối không muốn nhìn thấy nhân tộc ta quật khởi

lần nữa. Vì vậy nên các thần mới phát động thiên tai, chỉ vì ngăn cản bệ hạ bước

vào Vĩnh Hằng.”

Hồ Khản thì lại cười nhìn Tuyền Tiếu: “Tuyền lão ca, hai người huynh đệ ta là

bạn cũ của bệ hạ, đương nhiên sẽ hướng về bệ hạ. Vì vậy mặc kệ hai chúng ta

nói cái gì, Tuyền lão ca có lẽ sẽ không tin tưởng. Vì vậy ta khuyên các hạ, vẫn

nên tự đi xem đi, tự đi nghe đi, tự suy nghĩ đi. Tự nhiên có thể hiểu rõ thị phi

trắng đen.”

Hắn lại chắp tay với mọi người bên dưới: “Chư vị! Thiên hạ ngày nay, tuy nhật

nguyệt không ánh sáng, bệ hạ lại lấy thân thay mặt trời, soi sáng thiên địa. Tuy

rằng thiên tai hỏa hoạn liên tiếp, nhưng có rất nhiều Bán Thần của Đại Luật ta

trấn áp, khó có thể làm hại bách tính, trên tinh không còn có Nam Cực Trường

Sinh đại đế và các thần nhân tộc làm chỗ dựa.”

“Ngoài ra, chư vị lại có biết, Tây cung hoàng hậu Nhất Kiếm Khuynh Thành –

Vấn Tố Y của chúng ta đã chứng đế quân? Điện hạ phát động hàn tai ở phương

bắc, đóng băng phạm vi ba triệu dặm, đám Cự linh Trung Thổ đến giờ vẫn chưa

thể hóa giải. Hơn nữa ngày tháng này sẽ không kéo dài quá lâu…”

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt tràn đầy mong chờ mà nhìn vầng mặt trời

phía trên.

“Bệ hạ và hoàng hậu của chúng ta đã sắp đăng thần rồi, chờ thời khắc bệ hạ

chứng đạo Vĩnh Hằng, tự nhiên sẽ gột rửa thiên hạ, quét sạch thần ma, để chúng

không thể còn là mối họa.”

Mọi người nghe đến đây, bỗng cảm thấy phấn chấn, lại bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

“Bệ hạ sắp đăng thần rồi? Thật là nhanh!”

“Không nhanh, thử hỏi thiên phú của bệ hạ thế nào chứ? Đó là người đệ nhất cổ

kim, không ai sánh bằng!”

“Thực sự là chờ mong, Thánh hoàng lấy thân Siêu Phẩm đã có thể trấn áp tứ đại

thần sơn, một mình chống lại mấy vị đế quân. Nếu bệ hạ bước vào Vĩnh Hằng,

sẽ có lực lượng cỡ nào chứ?’

“Bảo sao các thần lại cực lực ngăn cản, một khi bệ hạ đăng thần, vậy nhân tộc ta

quật khởi là không thể chống đỡ.”

“Hoàng hậu điện hạ cũng không kém hơn Táng Thên, Huyền Hoàng và Văn

Hoàng, còn sở hữu Nghịch Thần Kỳ. Một khi hai vị này đăng thần, cũng sẽ

nâng cờ phạt thiên như Táng Thiên và Ngu Công chứ?’

“Phạt thiên! Nên phạt thiên, các thần tàn bạn, nhân tộc Thần Châu ta tuân theo

mệnh trời, tự nhiên phải nâng cờ phạt thiên!”

Mà khi Thiên Hạ lâu, thậm chí là toàn bộ thành Vọng An đang bàn tán về

chuyện phạt thiên. Tại nơi cực đông ở Trung Thổ, Thiên Táo Tinh Quân đang

nhíu mày nhìn thanh niên đứng trên một chiếc chiến xa lửa.

Đó chính là đệ đệ của hắn, Thần Xích Luân, sắp phụng mệnh Hư Thần, thay thế

mặt trời soi sáng Trung Thổ, hóa giải hàn tai ngày càng sâu ở nơi này.

Thần Xích Luân rõ ràng là rất hưng phấn, hắn nhiều lần sờ mờ chiến xa dưới

chân, và hai thanh Thiên Luân đao bên hông, thích ứng với hai cái thần khí mà

âm Thần – Nguyệt Hi bị ép phải cho mượn này.

Thiên Táo Tinh Quân lại có cảm giác bất an, nói: “Tiểu đệ, chuyến này nhất

định phải cẩn thận, hóa giải hàn lực chỉ là phụ, bảo vệ bản thân mới là chuyện

quan trọng. Cẩn thận, cẩn thận lại cẩn thận…”

Hắn nghĩ âm Thần – Nguyệt Hi há lại là kẻ dễ trêu, Ty Thần Tinh Quân kia

càng không phải kẻ vớ vẩn.

Bọn họ thật sự sẽ trơ mắt nhìn ấu đệ thu hoạch quyền bính mặt trời sao?

Chính là Dương Thần – Thái Hạo, dù tương lai thật sự trở thành mặt trăng, vậy

cũng là Tổ thần.

Phụ thần Diễm Dung phục sinh đến nay, vẫn luôn rất cẩn thận, sao lần này lại

váng đầu?

Thần Xích Luân nghe hắn căn dặn, lại không có vẻ không kiên nhẫn.

Hắn bình tĩnh mỉm cười: “Huynh trưởng yên tâm, ta hiểu được nặng nhẹ. Hàn

lực có thể hóa giải thì hóa giải, không được thì thôi, ta sẽ bảo vệ bản thân mình

đầu tiên. Nếu tình mạng không còn, tất cả mọi thứ đều vô nghĩa.”

Thiên Táo Tinh Quân nghe vậy thì mới hơi yên tâm.

Trong rất nhiều huynh đệ của hắn, Thần Xích Luân chỉ đứng sau Họa Đấu, bây

giờ lại có hai cái thần khí của Dương Thần trong tay, lực lượng không hề thua

kém đế quân.

Nếu như hắn duy trì cảnh giác, sẽ không có mấy người có thể giết chết hắn

trong một đòn.

Mà lúc này, Tham Lang Tinh Quân hành động cùng Thiên Táo Tinh Quân lại

đang nhìn về phía nam với ánh mắt lạnh lùng và tham lam.

Hắn đang nắm một chùm sáng trong tay, trong lòng tức giận không thôi.

Đoàn ánh sáng này bắt nguồn từ Thần Phổ Chiếu.

Cách đây không lâu, tên Thánh hoàng tạp chủng đang soi sáng thiên địa ở phía

nam kia, lại mời hắn ra tay với ‘Dục Vọng chi chủ’!

Chẳng lẽ hắn không biết, bọn họ là kẻ địch sống còn sao?

Nhưng bực mình nhất là, Tham Lang Tinh Quân không thể tự kiềm chế được

bản thân.

Hắn chấp chưởng Tham Lam, mà Dục Vọng chi chủ thì lại nắm giữ dục vọng.

Nhưng không có dục vọng, tham lam là không hoàn chỉnh.

Tham Lang Tinh Quân nghĩ thầm, tên tạp chủng kia thật đáng chết!

Hắn lại dám dùng quyền bính dục vọng để mê hoặc mình! Để mình đi đánh với

Vạn Tai chi chủ!

Nhưng Tham Lang Tinh Quân lại không hề muốn ngăn cản tham dục của bản

thân.

Tham Lam chi pháp của hắn, vốn càng tham lam thì càng mạnh.

Nếu như cố tình áp chế, chỉ có thể đi ngược lại với cái thiên quy này. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play