Năm ngày sau, đường Chu Tước thành Vọng An, Thiên Hạ lâu.

Đây là một trong những tửu lâu có danh tiếng tốt nhất, món ăn mới nhất, rượu

ngon nhất, náo nhiệt nhất trong thời gian gần đây.

Khi huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lai đi vào trong, liền nghe thấy tiên sinh kể

chuyện đang nói đến chuyện xưa của Ma thần Táng Thiên.

“Theo các thần hạ lệnh, bảy vạn đầu người lập tức lăn xuống. Bọn họ lừa dối

các bộ lạc nhân tộc Trung Thổ, nói là Táng Thiên bọn họ cần huyết tế. Nhưng

mà chư vị phải biết, Chiến thần Táng Thiên cũng có Vạn Cổ Thiên Thu Chi

Huyết giống như Thánh hoàng của chúng ta, nguyên lực vô cùng vô tận. Căn

bản là không bị nghiện nguyên, cũng không cần huyết thực, hắn càng không cần

ngưng tụ ngôi sao, mà vẫn có thể tiêu diêu tự tại.”

“Các thần còn điều động đám bại hoại trong nhân tộc, đám người được gọi là

thần sứ kia, làm bại hoại thanh danh của Táng Thiên. Bọn họ tuyên dương Táng

Thiên là Ma thần, yêu thích huyết thực, yêu thích giết chóc, yêu thích chinh

chiến.”

“Theo thời gian trôi qua, ngày càng nhiều oán sát vờn quanh Táng Thiên. Táng

Thiên vốn có thể sử dụng thần thông to lớn của mình để tiêu diệt hơn nửa oán

sát này, không cần đau khổ như vậy. Nhưng Táng Thiên là người do Hữu Sào

thị một tay nuôi dưỡng, tâm trí kiên định, lòng dạ rộng rãi, hắn cho rằng những

oán sát này đã chết vì mình, do vậy không những không tiêu diệt, trái lại còn

gánh vác trên người, mặc cho chúng gặm nhấm máu thịt bản thân…”

Khi nghe đến đó, hai huynh đệ đã đi vào gian phòng trên tầng ba.

Bọn họ lập tức nghe thấy vài tiếng kêu la.

“Đáng giận! Đáng trách!”

Sau đó là một tiếng nổ tung.

Hồ Khản nhìn xuyên qua cửa sổ.

Đó là một võ tu ở nơi khác đến, nghe vậy thì giận không nhịn nổi, một chưởng

vỗ nát bàn, làm cho gỗ vụn bay tán loạn, chén đĩa vỡ tung tóe.

Khoảng thời gian gần đầy, tình huống này thường xuyên xuất hiện trong các tửu

lâu tại kinh thành.

Đám khách khứa chung quanh cũng không có ác cảm với người này, trái lại bọn

họ cũng rất âu sầu, cũng to tiếng nghị luận.

“Đập hay lắm! Đúng là đáng ghét!”

“Đám thần linh kia đều đáng chết! Nếu có ngày lão tử may mắn chứng đạo

Vĩnh Hằng, nhất định sẽ cầm đao theo bệ hạ, giết chết tất cả bọn chúng.”

“Chứ sao nữa? Các thần và đám Cự linh coi nhân tộc chúng ta như chó lợn,

tương lai chúng ta cũng sẽ coi chúng như chó lợn.”

“Trước kia ta chỉ biết chuyện Táng Thiên được gọi là Ma thần, có lẽ còn có ẩn

tình khác. Vị này và Lê Tham, Tử Vũ chưa từng chủ động đòi hỏi huyết thực

với tin đồ. Mạch Ma Chiến lâu kia khốn nạn thì khốn nạn thật, nhưng lại là đám

người có nghiệp chướng ít nhất trong số ma môn. Nhưng không ngờ lại còn có

căn do như vậy.”

“Đáng ghét nhất là đám nhân tộc nương nhờ vào thần linh. Con bà nó, bọn họ

không có cam đảm phản kháng các thần, lại rất giỏi gây tai họa cho đồng tộc.

Nếu sau này ta gặp phải, nhất định phải tế sống mấy tên cho hả giận.”

Hồ Khản quay đầu nhìn nhau cười với Hồ Lai.

Hồ Lai nâng chén, lời nói hàm chứa vẻ khâm phục: “Không hổ là bệ hạ, nhìn xa

vạn dặm.”

Hai năm trước, Đại Hồng Lư tự của triều đình đã bắt đầu bồi dưỡng một lượng

lớn tiên sinh kể chuyện, trú tại các nơi đông người như quán trà, tửu lâu, cửa

thành…

Bọn họ được triều đình cung dưỡng, thân có chức quan cửu phẩm hạ, ngày

thường phụ trách kể những câu truyện do Đại Hồng Lư tự biên soạn, cộng thêm

tuyên truyền thuế má và các loại chính sách của triều đình, đề phòng bách tính

bị quan viên địa phương lừa gạt.

Hồ Lai rất có ấn tượng với những bản án mà triều đình biên soạn.

Nào là án liên hoàn, án huynh đệ tranh cướp, án ngộ sát Trương Tam, án Lý Tứ

trộm cướp, án Trục Lý tranh phu… không chỉ ly kỳ làm người say mê, cũng

làm cho bách tính biết thế nào là pháp luật của triều đình, phải xử lý thế nào

dưới loại tình huống nào.

Khi đó Hồ Lai cảm thấy rất mới mẻ, cho rằng đây là nét bút như thần của Sở Hi

Thanh, rất có lợi cho việc thống trị dân chúng.

Ví dụ như các chính sách mà triều đình đang ban hành.

Đám sĩ tộc hào cường kia muốn cổ động bách tính đối kháng triều đình như

ngày xưa, vậy thì là muốn chết.

Mọi người đều hiểu chuyện, hiểu pháp luật, hiểu chính sách, sẽ không bị đám

người này đầu độc.

Hồ Lai lại không nghĩ rằng, tác dụng chân chính của những tiên sinh kể chuyện

này, lại nằm ở thời khắc thiên địa không ánh sáng.

Thời gian gần đây, triều đình đã ban hành các bộ truyền liên quan đến các tiên

hiền của nhân tộc như Toại Nhân thị, Hữu Sào thị, Ngu Công, Trí Tẩu, Táng

Thiên, Huyền Hoàng thủy đế, Lê Tham… khiến cho bách tính các nơi không bị

khủng hoảng trước tai nạn không ngừng và nhật nguyệt ảm đậm, trái lại còn dần

dần ngưng tụ lại, cùng chung mối thù.

Không chỉ vậy, gần đây Thiên Cơ Võ Phổ của Thiên Cơ các và Luận Võ Thần

Cơ của triều đình cũng tăng cường viết về các điển cố đối kháng với chúng thần

của các vị tiền bối như Huyết Nhai, Vũ Liệt thiên vương.

“Bệ hạ đúng là nhìn xa trông rộng.”

Hồ Khản cũng cười một tiếng, cụng chén với Hồ Lai: “Các thần muốn dùng

thiên tai để dao động lòng dân Thần Châu, cũng không biết bệ hạ đã có đề

phòng.”

Từ dòng người ngay ngắn trật tự trên phố là có thể hiểu quốc thế Đại Luật bây

giờ.

Mọi người đều rất phối hợp với quan phủ, có thể thấy họ vẫn rất tin tưởng vào

triều đình, vào Thánh hoàng đương đại.

Bọn họ không có khả năng giúp triều đình đối kháng chúng thần, cũng không

muốn gây thêm phiền cho triều đình.

Hồ Lại lại chậc một tiếng: “Thật ra nên để người giảng giải những điển cố của

tiên hiền này từ lâu rồi mới đúng.”

Hồ Khản nghe vậy thì nở nụ cười tiêu sái: “Ngươi hồ đồ rồi, chẳng phải kháng

long hữu hối sao? Ta cảm thấy bây giờ mới là thích hợp nhất.”

Long làm quân vị, kháng là chí cao, ý tứ là long tăng lên vị trí cao nhất thì sẽ

xuống dốc.

Lòng dân, sĩ khí, mấy thứ này có thể bị kích thích lên cực điểm trong thời gian

ngắn, nhưng không thể kéo dài quá lâu.

Chờ qua một quãng thời gian, mọi người đã quen với những điển cố này, liền sẽ

dần dần tê dại.

Sở Hi Thanh rõ ràng là đã dự đoán được điểm này, cho nên mới chờ đến bây

giờ.

Thứ vị bệ hạ này cần, là bùng nổ trong thời gian ngắn.

Điều này tất làm cho danh vọng là long khí của bệ hạ lên đến đỉnh điểm.

Thời gian gần đây, Hồ Khản còn tìm xem rất nhiều bí điển hoàng gia.

Phát hiện các thần phát động thiên tai, gây xích mích lòng dân vào lúc này, rất

có thể là đang ngăn cản bệ hạ bước vào Vĩnh Hằng.

Hắn phát hiện các đời hoàng đế khai quốc, tuy rằng đều là tuyệt đại thiên kiêu

đương thời, nhưng có rất ít người có thể bước vào Vĩnh Hằng, rất ít người được

như Thánh hoàng đời thứ ba và Huyền Hoàng thủy đế.

Rất nhiều cao nhân suy đoán, điều này quá nửa là liên quan đến bí pháp Hoàng

Đạo.

Lòng người càng đê mê, càng hỗn độn thì sẽ ảnh hưởng càng lớn.

Giống như Vũ Liệt thiên vương, cũng phải tự phong ấn mấy ngàn năm, chờ đến

khi thế nhân gần như lãng quên hắn, lúc này mới được sự giúp đỡ của Sở Hi

Thanh mà bước vào Vĩnh Hằng.

Vì vậy long khí rất có thể có liên quan đến việc nhiễu loạn liên hệ giữa Sở Hi

Thanh và thiên đạo.

Chỉ có Thánh hoàng đời thứ ba và huyền Hoàng thủy đế, còn có mấy vị hoàng

đế được xưng là minh quân chí thánh, bị ảnh hưởng khá nhỏ bởi long khí, mới

có thể bước qua ngưỡng cửa này

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play