Sở Hi Thanh không biết Thần Chân Như đã nhìn thấu thần khí bản mệnh của

mình.

Hắn và Sở Vân Vân, Lục Loạn Ly đang xuôi nam, đi tới mộ Cơ Dương.

Lúc này, Huyền Hoàng thủy đế đang nằm yên trong một cái hố sâu cực lớn.

Thần khu 860 trượng kia đã mất đi tất cả sức sống.

Nhưng lực lượng thiên quy quanh quẩn nơi đây, đã chứng minh sự mạnh mẽ của

bộ thi thể này khi còn sống.

Trước ngực cắm một cây trường thường, chính là Tuế Nguyệt của Lê Sơn Lão

Mẫu.

Nhưng không biết vì sao, trên người Huyền Hoàng thủy đế lại có mười mấy lỗ

máu, máu tươi vẫn đang chảy ồ ồ.

Bản thân Lê Sơn Lão Mẫu, còn cả Kiếm Tàng Phong, La Hán Tông, Sở MÍnh,

Kế Tiễn Tiễn … đều yên lặng đứng chung quanh Huyền Hoàng thủy đế.

Cơ Dương thì đang ngồi ở chỗ Chập Long tự phong ấn, vẻ mặt đầy đau thương.

Sở Hi Thanh nhìn khuôn mặt anh tuấn của Huyền Hoàng thủy đế một chút, nghĩ

thầm vị Thánh hoàng đời thứ hai này cũng không đẹp trai hơn mình bao nhiêu!

Hắn đến cùng đã làm như thế nào để ngự nữ 3000, còn có thể làm cho mấy

người Lê Sơn, Thái Sơ vẫn quyến luyến không ngớt sau 36 vạn năm?

Hắn liếc nhìn Cơ Dương: “Mời công chúa điện hạ nén bi thương!”

Sau đó Sở Hi Thanh giơ tay lên, hút xương sống của Chập Long đến đây, để nó

trôi nổi trước mặt Cơ Dương: “Xin công chúa chọn một nơi tốt để an táng.”

Thánh hoàng đời thứ ba đã trở về tinh không, đã để lại xương sống của Chập

Long.

Sở Hi Thanh lại không thể không để ý đến ý nghĩ của Cơ Dương, không thể cứ

lấy bộ xương sống này đi được.

Tất cả bi kịch của bộ thân thể này, đều bắt nguồn từ Vũ Côn Luân và Thần Bàn

Nhược, nhưng con Chập Long này đã phải trả giá vì tất cả những gì mình làm,

cũng đã tự chuộc tội.

Cái gọi là người chết nợ tan, ân oán đã kết thúc.

Sở Hi Thanh rất coi trọng Cơ Dương.

Nàng cũng đã nhận lời làm khách khanh của triều Đại Luật.

Cơ Dương lại lắc đầu nói: “Bệ hạ, hãy dùng xương sống của hắn để chế tạo đao,

đây là nguyện vọng của huynh trưởng.”

Sau đó nàng lại nhìn về phía Lục Loạn Ly: “Mời Lục muội muội dùng nó giết

thêm nhiều Cự linh, huynh trưởng cũng có thể yên giấc.”

Lục Loạn Ly cũng nghiêm túc chắp tay: “Nhất định không cô phụ điện hạ nhờ

vả.”

Nàng cũng không khách khí.

Căn cơ của hai tộc nhân long quá mỏng, tài nguyên có hạn, đặc biệt là pháp

môn của Chập Long rất tương tự với nàng.

Có thần khí này trong tay, thực lực của nàng sẽ tăng mạnh.

Sở Hi Thanh an ủi Cơ Dương xong, lại đi đến bên cạnh Lê Sơn Lão Mẫu.

Hắn thấy Lê Sơn Lão Mẫu đang bình tĩnh nhìn thi thể của Huyền Hoàng thủy

đế, liền cười khẽ một tiếng: “Tiền bối không cần đau thương. Nguyên thai đã

chuẩn bị xong, ít ngày nữa chân linh sẽ trở về.”

Đáng tiếc, sau khi Huyền Hoàng thủy đế thoát vây thì vẫn nằm trong trạng thái

nửa sống nửa chết.

Tiêu diệt chân linh của Vọng Thiên Hống, chỉ là để Huyền Hoàng thủy đế

không bị người khống chế.

Nhưng mà thi độc trong cơ thể hắn vẫn không thể đảo ngược.

Vì vậy vị bệ hạ này vẫn phải chết một lần.

Hắn tình nguyện đánh mất hai cái Bàn Cổ tinh hồn, làm lại từ đầu, chứ không

muốn rơi vào hoàn cảnh như tứ đại Thi tổ.

Thật ra Sở Hi Thanh muốn Huyền Hoàng thủy đế chống đỡ thêm một thời gian

nữa, nhưng mà không thể.

Ai cũng không chịu nổi nguy hiểm khi Huyền Hoàng thủy đế hoàn toàn thi hóa.

Đó chính là tai nạn của cả nhân tộc.

Tuy Sở Hi Thanh có Triều Thiên Hống trong tay, nhưng con thú này vẫn nằm

trong giai đoạn ấu thể, không thể ngăn cản được vị này.

Lê Sơn Lão Mẫu nghe vậy thì lại cười gằn: “Con mắt nào của ngươi thấy ta đau

thương? Bây giờ ta chỉ hận một thương này đâm quá muộn, lại còn lấy ra nhiều

đồ như vậy để giúp hắn cô đọng nguyên thai.”

Nàng lập tức giơ tay lên, gọi thần thương Tuế Nguyệt trở về tay: “Thi thể của

tên tạp chủng này, giao cho bệ hạ xử lý.”

Sở Hi Thanh ngây người, không hiểu lắm mà nhìn hai bên: “Lê Sơn tiền bối làm

sao vậy?”

Kiếm Tàng Phong lại cười nói: “Lúc Huyền Hoàng thủy đế đi ra, Lê Sơn tiền

bối đã trở mặt rồi. Bởi vì vị bệ hạ này đeo túi thơm của một nữ nhân tên Tây

Lăng Tàm.”

“Ngọc bội trong tay Thủy đế bệ hạ thì lại là do một nữ nhân tên Thần Thiên Mô

tặng. Có thể thấy hắn rất coi trọng hai nữ nhân này, trước khi tự phong ấn vẫn

không quên bọn họ. Lê Sơn tiền bối thấy thế thì giận dữ, rõ ràng có thể một

thương đâm chết Huyền Hoàng thủy đế, kết quả lại đâm hẳn mười mấy thương,

ngươi xem, máu vẫn đang chảy kìa…”

Hắn mang theo vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, nghĩ thầm thì ra người

như Huyền Hoàng thủy đế cũng có ngày hôm nay?

Sở Hi Thanh nhất thời bừng tỉnh.

Vị bệ hạ này lật xe rồi.

không ngờ THủy đế tiền bối cũng có lúc lật xe.

Hắn thầm hoảng sợ, Thần Thiên Mô chính là tên của Thiên Kính Tinh Quân,

không chỉ là Thánh Giả thiên quy Kính Thiên, mà còn nắm giữ chiếc gương đầu

tiên trong thiên địa.

Còn Tây Lăng Tàm thì Sở Hi Thanh không biết, nhưng cũng biết lai lịch của vị

này rất bất phàm.

Sau đó hắn lại phát hiện Kiếm Tàng Phong đang cười rất vui vẻ.

Không biết vì sao, Sở Hi Thanh thấy rất ngứa mắt.

Đương nhiên, đây tuyệt đối không phải là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Hắn cảm thấy nhất định phải cho vị thừa tướng này thêm chút việc, liền nói:

“Sư huynh, sau khi về kinh, ta và Vân Vân cần bế quan một thời gian dài, Lục

Loạn Ly cũng phải đột phá tu vị.”

Kiếm Tàng Phong nhất thời chưa kịp phản ứng, gật đầu nói: “Ba người các

ngươi có thu hoạch rất lớn, bế quan là chuyện phải làm.”

Cuộc đại chiến nhân thần sau này, vợ chồng Sở Hi Thanh chính là trụ cột không

thể thiếu của nhân tộc.

Bọn họ càng mạnh càng tốt.

“Vì vậy, chuyện bắc phạt và dời đô phải làm phiền sư huynh rồi.”

Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên: “Còn cả Trung Thổ ở phương bắc, ta cần một

ít sứ giả đắc lực, đi thuyết phục những bộ lạc nhân tộc kia.”

Kiếm Tàng Phong nghe vậy thì chỉ cảm thấy cực kỳ đau đầu.

Mặc kệ là bắc phạt hay là dọn dẹp sau chiến đấu, còn cả việc dời đô, tất cả đều

là công việc rườm rà phức tạp.

Hắn không khỏi cười khổ: “Bệ hạ có chín hóa thân cơ mà? Vì sao lại giao hết

cho ta? Còn nữa, những nô bộ nhân tộc ở Trung Thổ, chỉ sợ là không dễ thuyết

phục. Đại đa số đã có nô tính rất sâu, lưng đã cong đến mức không thể thẳng

được.”

Hắn biết một ít súc sinh, dù chủ nhân đã chết, thì cũng không dám đi ra khỏi cái

lồng của mình.

Sở Hi Thanh lại lắc đầu: “Chín hóa thân của ta còn phải cường hóa. Còn những

nô bộ nhân tộc kia, cứ thử đi. Bây giờ có thêm một phần lực lượng chính là một

phần, sau khi ta xuất quan, chuyện đầu tiên chính là xuất chinh bắc phạt, quét

ngang Cự linh Trung Thổ. Trước lúc đó, ta hi vọng có một ít nhân tộc Trung

Thổ đứng ra, tiếp ứng đại quân Thần Châu.”

Hắn thấy Kiếm Tàng Phong buồn bực không thôi, lúc này mới thấy thỏa mãn,

liền hỏi đến việc quan trọng: “Đúng rồi, các ngươi biết Bàn Cổ tinh hồn của

Huyền Hoàng thủy đế đi đầu rồi không?”

Hắn nhất định phải nắm rõ tung tích của hai cái Bàn Cổ tinh hồn này

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play