Ánh mắt Sở Hi Thanh lại rơi vào trên tay trái của Câu Trần.

Bàn tay khổng lồ này quả nhiên là thiếu mất một đốt ngón tay cái.

Trong mắt Sở Hi Thanh hiện ra vẻ nghi hoặc.

Theo lý thuyết, hài cốt của Câu Trần nằm trong trạng thái phong ấn, không thể

lấy bất cứ một phần nào mới đúng.

Tổ tiên của Sở gia lại lấy được một đốt ngón tay của Câu Trần.

Hắn còn lấy được mảnh vỡ thần khí của Đông Hoàng.

Sở Hi Thanh ngưng thần quan sát bộ thi thể đang nhắm chặt mắt của Câu Trần,

lại nhìn qua mấy vị đế quân khác.

Thần thi của họ đều bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng.

Là do những khối Vĩnh Hằng Thạch đâm thẳng vào ngực bọn họ kia, khiến mọi

người có thể thấy lục phủ ngũ tạng không trọn vẹn ở trong.

Tứ chi cũng có rất nhiều nơi gãy vỡ, có thể nhìn thấy dấu vết ghép lại.

Hiển nhiên là khi bọn họ chết đi, có người đã chỉnh lý thi thể giúp họ.

Mấy vị đế quân tuy đều bị phong ấn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy thần quang

nhàn nhạt trên người bọn họ, hô ứng với thiên quy ở chung quanh.

Chỉ có thi thể của Đông Hoàng là không sứt mẻ.

Hắn bị kim tự tháp ngược đóng ở nơi trung tâm của chiến trường cổ, thần quang

huy hoàng, thần uy tràn đầy, toàn bộ thần khu như lưu ly, làm người cảm thấy

hư ảo không thật.

Sở Hi Thanh chắp tay với bọn họ, yên lặng cầu nguyện, cầu nguyện linh hồn

đang du đãng trong thiên địa của họ bảo vệ nhân tộc.

Cũng đúng lúc này, Sở Hi Thanh cảm thấy thần khí bản mệnh của mình lại phát

sinh biến hóa.

Hắn vốn nhập mộng tại chỗ, tiến vào trong thế giới mộng cảnh.

Trong đó, Nam Cực điện, Minh Hoàng điện, Đông Hoàng điện, Thương Hoàng

điện, Mộng Hoàng điện… đều đã có thể đi vào.

Nhưng lúc này, thần khí bản mệnh lại làm cho hắn giật mình.

Sở Hi Thanh đã cảm ứng được thần khí tồn tại trong cơ thể, nhưng chưa bao giờ

rõ ràng như vậy.

Hắn thậm chí còn có thể thăm dò hình dạng của cái thần khí này.



Khi Sở Hi Thanh tiến vào chiến trường cổ, thì Thần Bàn Nhược lại tiến vào một

tòa thần điện hùng vĩ trên sao Thiên Hư.

Hư Thần – Xa Nguyên đang ngồi trên cao, ánh mắt bễ nghễ nhìn xuống dưới.

Tòa thần điện hùng vĩ này rất trống trải, chỉ có đủ loại tiết điểm không gian

giống như các mặt gương, chiếu rọi hình ảnh của mỗi một địa điểm trong thiên

địa.

Khi Thần Bàn Nhược tiến vào, Xa Nguyên nhìn sang với vẻ bất ngờ.

Hắn không hề trách tội đám Thần vệ ở bên ngoài.

Đối với vị Khi Thiên Vạn Trá chi chủ này, tất cả phòng ngự của hắn trên sao

Thiên Hư đều là vô dụng.

Xa Nguyên chỉ kinh ngạc vì Thần Bàn Nhược lại đến đây.

“Không ngờ hôm nay lại có khách quý đến cửa.” Trong con ngươi của Xa

Nguyên hiện ra một vệt thần quang không vui: “Không có chuyện không lên

điện tam bảo, Thần Bàn Nhược, ngươi không báo mà tới là vì sao?”

“Ta đến là muốn biết, bên phía Sở Hi Thanh rốt cuộc là thế nào?”

Thần Bàn Nhược chắp tay sau lưng, vẻ mặt bình thản: “Sở Hi Thanh tiến vào

Minh giới, vì sao Tổ thần và Tử Vi đều ngồi xem?”

Xa Nguyên nghe vậy thì bật cười, vung tay lên một cái, tất cả mặt gương đều

tản đi, chỉ còn lại một mặt gương hiện ra trước mắt bọn họ.

Nhưng bọn họ lại chỉ nhìn thấy một màu đen kịt từ nơi đó.

Bên trong tràn đầy khói đen, khiến người ta không thể nhìn rõ tình cảnh bên

trong.

Thần Bàn Nhược liếc mắt một cái, thầm nghĩ quả nhiên, Già Thiên chi pháp của

Thánh hoàng đời thứ ba của nhân tộc.

“Thần Phổ Chiếu đâu? Hắn có thể chiếu khắp Minh giới.”

Tuy rằng lực lượng của Thần Phổ Chiếu không thể đột phá che đậy của Thánh

hoàng đời thứ ba.

Nhưng phạm vi bao phủ của Già Thiên chi pháp là có cực hạn.

Bọn họ hoàn toàn có thể thông qua tình hình chung quanh, để suy đoán phương

vị và tình trạng của Sở Hi Thanh.

Xa Nguyên lại nhíu mày, vẻ không vui trong mắt lại đậm hơn: “Thần Phổ

Chiếu? Từ một ngày trước, hắn đã không hưởng ứng ta triệu hoán.”

Thần Bàn Nhược chợt híp mắt lại, nghĩ thầm hay cho Thần Phổ Chiếu, lại quyết

đoán như vậy.

Một khi đã quyết tâm, thì không chừa đường lui.

Là do các thần Bàn Cổ không thèm để ý đến chuyện Thần Tịnh Ly bị vây khốn,

trái lại còn ép Thần Phổ Chiếu phải lập lời thề, khiến cho Thần Phổ Chiếu tức

giận, và cũng nhìn thấu các thần.

Mấy người Xa Nguyên đã làm một chuyện ngu xuẩn.

Thần Phổ Chiếu sở hữu Phổ Thiên chi pháp, không thể để Thái Hạo cướp lại

quyền hành này.

Mặc kệ Thần Phổ Chiếu có chịu bán mạng cho bọn họ hay không, mấy người

Xa Nguyên đều phải ra tay ngăn cản Thái Hạo.

Nếu đã vậy, ngại gì mà không cho thêm chút ưu đãi?

Cách làm này ngu xuẩn biết bao?

Thần Bàn Nhược hoàn toàn không cảm thấy mình là người khởi xướng.

“Như vậy vì sao Tử Vi lại không ra tay? Chỉ ngồi xem Sở Hi Thanh tiến vào

chiến trường cổ?”

Xa Nguyên cười một tiếng: “Ta cũng muốn biết, người bạn Cửu Phượng của

ngươi đã dình dập bên ngoài Minh giới từ một ngày trước, vì sao cũng không

dám vào? Nàng sợ đây là cạm bẫy mà Sở Hi Thanh bố trí cho nàng? Thần Bàn

Nhược, ngươi là trí giả hiếm thấy trong chúng thần, ngươi cảm thấy thế nào?”

Thần Bàn Nhược hơi suy ngẫm, lập tức thở dài: “Ta không thể xác định.”

Hoàn cảnh Minh giới khá đặc thù, có thể để lực lượng của Tư Hoàng Tuyền lên

đến đỉnh phong.

Trong tay Sở Hi Thanh có lẽ còn có lá bài tẩy khác.

Con ngươi của Thần Bàn Nhược lập tức lóe lên một vệt kỳ dị: “Nhưng ta có

cảm giác, nếu các thần chỉ ngồi xem, để người này tiến vào nơi chôn xác của

Đông Hoàng, vậy tình hình sẽ rất tồi tệ.”

“Thật là đáng ngạc nhiên, thế mà ta lại nghe được từ tồi tệ ở trong miệng của

ngươi.” Xa Nguyên chế giễu: “Tồi tệ đến mức nào? Tệ hơn cả việc Thiên Công

ngưng tụ Ngân hà? Ngoài ra, nếu ta đoán không sai, ngày xưa cũng chính là

Thần Bàn Nhược ngươi đã tận mắt nhìn thấy tổ tiên của Sở Hi Thanh cầm mấy

món đồ ra khỏi chiến trường cổ?”

Thần Bàn Nhược thấy buồn cười.

Đó là bạn tốt của mình… Đông Hoàng bệ hạ đặt xuống một quân cờ trên vùng

thiên địa này, là âm thầm ra tay và phản kích lại mình.

Sau khi vị này hồn quy thiên đạo, vẫn có thể dùng các loại phương pháp khác

để can thiệp vào thiên địa.

Cái gọi là phòng cướp ngàn ngày không bằng vĩnh viễn trừ hậu hoạn.

Phương pháp lý tưởng nhất tự nhiên là thuận thế mà làm, dẫn dắt kẻ địch gia

tăng tiền cược, sau đó khống chế tất cả.

Kẻ địch cược càng nhiều tiền, tương lai sẽ càng không có sức giãy dụa.

Đáng tiếc hắn lại thất bại, xảy ra vấn đề ở phân đoạn của Sở Phượng Ca.

“Thời khác, thế cũng phải khác.” Thần Bàn Nhược lười tranh luận với Xa

Nguyên: “Còn có một chuyện, ngươi giúp ta tìm xem, Sở Vân Vân đang ở nơi

nào?”

Xa Nguyên nghe vậy thì ngẩn người, nhìn Thần Bàn Nhược: “Nàng? Hoàng hậu

của Sở Hi Thanh? Không phải nàng đang ở Trung Thổ, chỉ huy thuộc hạ cướp

đoạt hậu duệ của Thiên Công và Diễm Dung sao?”

Hắn nói đến đây, vẻ mặt bỗng hơi động: “Không đúng! Ngươi nghi ngờ Sở Hi

Thanh giương đông kích tây?”

“Ta không thể không nghĩ như vậy.”

Ánh mắt Thần Bàn Nhược nghiêm túc: “Trí tuệ của kẻ này còn hơn cả Trí Tẩu.

Hắn đến Minh giới, đã hấp dẫn ánh mắt của hầu như tất cả thần linh. Ta đang

nghi ngờ, hắn muốn dùng hành trình này để hấp dẫn ánh mắt của chúng thần,

khiến chúng ta quên mất uy hiếp chân chính.”

Xa Nguyên hơi suy ngẫm, liền hờ hững nói: “Ngươi chờ một chút.”

Chỉ một lát sau, hắn lại cười khẽ một tiếng: “Quả thật là có vấn đề, không hổ là

nhân vật duy nhất khiến người gặp cản trở trong mười mấy vạn năm qua. Ngươi

muốn Táng Thiên nhập ma, hắn lại nhắm thẳng vào căn cơ của ngươi.”

Hắn hiển hóa ra một hình ảnh, đó là một tòa đỉnh lớn nằm trong lòng đất.

Có thể thấy vô số thuật sư đang bận rộn chung quanh chiếc đỉnh khổng lồ này.

Thần Bàn Nhược nhìn cảnh này, khóe môi không khỏi cong lên.

Đó là Huyền Hoàng thủy đế và Vọng Thiên Hống đời đầu.

Các thuật sư đang bày trận, chuẩn bị dùng quốc vận của Đại Luật để nghịch

chuyển âm dương cho bọn họ.

Hắn muốn cướp lại Chân môn mà Thần Bàn Nhược đang khống chế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play