Sau khi tiến vào chiến trường cổ, Sở Hi Thanh hơi kinh hãi, cố gắng kiềm chế

‘Thí Thần huyết cương’ của mình.

Nhưng hiệu quả không mạnh, những Thí Thần huyết cương vẫn sử dụng như

cánh tay kia, đột nhiên mất khống chế, Sở Hi Thanh làm thế nào cũng không thể

thu lại.

Vô số sợi tơ máu du tán ra bốn phía, bao trùm toàn bộ không trung.

Vẻ mặt của Sở Hi Thanh cực kỳ khó coi.

Thí Thần huyết cương của hắn vẫn luôn và đang cường hóa.

Bình thường nhìn qua không có tác dụng, nhưng trong các trận chiến với thần

linh, Thí Thần huyết cương không chỉ giúp Bá thể của hắn mạnh hơn, mà còn

khiến cho đối thủ của hắn bị suy yếu một chút.

Chỉ là khi hắn ra vực ngoại, đối thủ đều là thần linh trung vị trở lên, vì vậy Thí

Thần huyết cương cấp độ nhất phẩm không có hiệu quả lắm.

Nhưng tương lai thì khác, chỉ cần bồi dưỡng nó đến cấp bậc Vĩnh Hằng hạ vị,

thì nó có thể khiến cho thần linh cấp bậc đế quân giảm một phần mười thần lực.

Đây là lực lượng mà hắn không muốn mất, Sở Hi Thanh cũng từng có lời thề và

hứa hẹn với chúng.

“Thí Thần huyết cương của ngươi đang bị đồng hóa.”

Tư Hoàng Tuyền sắc mặt tái nhợt, đưa mắt nhìn chung quanh: “Không biết nơi

này đã có bao nhiêu nhân tộc chết trận.”

Nàng đưa mắt nhìn qua, đâu đâu cũng là những bộ hài cốt Cự linh không trọn

vẹn.

Ngũ quan, thân thể của bọn họ rất giống với nhân tộc, nhưng chiều cao lại khác,

thấp nhất cũng phải 200 trượng, cao thì đến 400, 500 trượng.

Đó chính là hình thái Cự linh của nhân tộc trước khi huyết mạch bị phong ấn.

Ngoài ra, nơi này còn có vô số xác rồng… Bàn Long, Kim Long, Hắc Long,

Xích Long, Vân Long, Ly Long, Quỳ Long, Cầu Long… rất rất nhiều, các loại

hậu duệ của Ứng Long đều phơi thây tại đây.

Cũng có cả ‘Long chi cửu tử’, tổng cộng mấy ngàn con Tù Ngưu, Nhai Tí, Trào

Phong, Toan Nghê, Bệ Ngạn, Bá Hạ, Ly Vẫn…

Bên cạnh những thi thể này còn có các loại vỡ vụn, không có một cái nào là

hoàn chỉnh.

Tư Hoàng Tuyền nghĩ thầm, đây là thần quân của hai tộc nhân và long đã áp

chế chúng thần trong thời đại Thiên đế đời thứ chín.

Nhưng nhánh quân vô địch này, tất cả đều chôn thây ở đây.

Sở Hi Thanh còn đang ra sức kiềm chế Thí Thần huyết cương, nhưng lại không

có tác dụng.

Hắn hơi nghi ngờ: “Đồng hóa?”

“Tương tự với linh hồn đồng điệu của U Đô chúa tể.”

Tinh Vệ giải thích: “Trong Thí Thần huyết cương của bệ hạ là oán sát và chấp

niệm, chúng rất gần gũi với chấp niệm của thần quân nơi này, hô ứng và cộng

hưởng lẫn nhau. Nên nói thế nào đây? Cái này giống như một giọt nước gặp

phải một đại dương mênh mông, kết cục của nó chỉ có thể là bị nuốt chửng và

đồng hóa. Bệ hạ muốn thu hồi Thí Thần huyết cương của mình, trừ phi bệ hạ có

thể…”

Nàng nhìn từng mảng từng mảng thi thể như núi kia, lại yên lặng không nói

nữa.

Có người nói, thời điểm mạnh nhất, hai tộc nhân lòng có gần 20 vạn thần quân.

Khi đó trong thiên địa có đến 150 vạn thần linh Vĩnh Hằng, hai tộc nhân long

chiếm một phần bảy.

Đại đa số trong đó, chắc hẳn đều nằm ở đây.

Những thần linh này chết đi, sản sinh ra lệ khí, chiến ý và chấp niệm, lẽ nào lại

là dạng vừa?

“Thì ra là vậy.”

Sở Hi Thanh suy tư một chút, lại than nhẹ.

Tuy Tinh Vệ không nói hết, nhưng Sở Hi Thanh cũng đã hiểu.

Hắn lắc lắc đầu, lại nhìn vào nơi sâu xa của chiến trường.

Hắn nhìn thấy Câu Trần đời đầu, thấy Minh đế đời đầu, cũng thấy Nam Cực đời

đầu, Thiên đế đời thứ tư Đông Hoàng, Thiên đế đời thứ sáu Thương Hoàng và

Thiên đế đời thứ bảy Mộng Hoàng, còn cả Ứng Long đời thứ hai.

Trên bảy bộ thần thi vĩ đại này, đều có một khối Vĩnh Hằng Thạch cực lớn.

Khối thấp nhất cũng cao 9000 trượng, cao nhất phải 16.000 trượng, toàn thân

hiện ra hình kim tự tháp ngược, mặt ngoài khảm nạm thần văn màu vàng. Mũi

nhọn của kim tự tháp ngược đều cắm sâu vào lồng ngực của mấy vị Thiên đế và

đế quân.

Sắc mặt mấy người càng khó coi hơn.

Bọn họ biết tác dụng của những Vĩnh Hằng Thạch này, chính là vì phong ấn.

Không chỉ phong ấn mấy vị đế quân, để họ không thể phục sinh, mà còn trấn áp

vong hồn và chấp niệm của 20 vạn thần quân tại đây.

Lúc này, Thanh Long Tinh Quân chui ra khỏi tay áo của Lục Loạn Ly, rơi vào

trước người Ứng Long đời thứ hai.

Ánh mắt của hắn đầy đau buồn.

Đây chính là huynh trưởng của hắn…

Tư Hoàng Tuyền thì lại nhìn Minh Hoàng ở bên phải, cảm ứng được thiên quy

âm Minh và Tử Vong mạnh mẽ trên người vị Minh Hoàng đời đầu này.

Nàng ý thức được, Minh Hoàng đời đầu rất có thể có quan hệ truyền thừa nhất

định với mẹ của mình.

“Hài cốt của Đông Hoàng bệ hạ cũng ở đây.” Sở Hi Thanh nhìn một lát, sau đó

quay đầu hỏi Lục Loạn Ly: “Có thể phá bỏ phong ấn này không?”

Có thể phá giải, vậy tương lai họ có thể phục sinh.

Mấy vị Thiên đế và đế quân này, đều là Thánh Giả của mấy thiên quy cực

mạnh, thậm chí còn là Sáng Đạo Giả.

Nguyên thần của họ được khắc nơi sâu xa nhất, không tử vong dễ dàng như vậy.

Dù lại thêm một ngàn vạn năm, ấn ký của bọn họ vẫn bất diệt.

“Không làm nổi.”

Lục Loạn Ly cũng đang quan sát mấy khối Vĩnh Hằng Thạch có hình dáng kim

tự tháp ngược kia.

Nàng nhíu mày liễu, lắc đầu nói: “Những phù trận trên đó rất thô sơ và đơn

giản. Thật ra khi đó, trình độ trận pháp của những Tổ thần kia chỉ có hạn, vì vậy

bọn họ căn bản là không tin vào trâ pháp, mà trực tiếp dùng thần lực trấn áp.”

“Khi đó 11 vị Tổ thần đã chia ra một bộ phận thần lực để trấn áp nơi này. Vì

vậy nên phong ấn ở đây còn vượt qua cả phong ấn của Long Hi và Đế Oa.”

Nàng chỉ chỉ về phía đó: “Ngoài ra, mỗi một khối Vĩnh Hằng Thạch đều có liên

kết thần hồn với một vị Tổ thần, trong Vĩnh Hằng Thạch lại tích trữ nguyên linh

thiên địa gần như vô cùng vô tận. Một khi ta thử phá giải, Chân hồn pháp thể

của bọn họ sẽ hàng lâm nơi này. Mà Đông Hoàng bệ hạ lại bị tận 3 khối Vĩnh

Hằng Thạch trấn áp.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì cũng không thấy bất ngờ.

Hắn liếc nhìn về hư không với ánh mắt đầy thâm ý.

Vì vậy nên ngươi không thèm để ý chút nào đúng không? Thần Bàn Nhược!

Thậm chí còn lười sắp xếp nhân thủ đến đây ngăn cản?

Hoặc là nói tất cả những thứ này đều nằm trong kịch bản của ngươi.

Sở Hi Thanh mỉm cười: “Loạn Ly, ngươi suy nghĩ chút biện pháp đi, ngươi phải

hoàn thành 2 ‘nghi thức’ thiên quy Phù Trận, không có ‘nghi thức’ nào hoàn mỹ

và mạnh mẽ hơn chuyện này đâu.”

Lục Loạn Ly không còn gì để nói, nghĩ thầm chuyện này quả thực là làm người

khác khó chịu.

Nhưng nàng vẫn gãi gãi đầu, cố gắng suy nghĩ nên làm cái gì để phá giải phong

ấn.

Sở Hi Thanh nói rất có đạo lý. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play