Lý Trường Sinh vẫn bình chân như vại.

Hắn nghe vậy thì mở mắt ra: “Không phải vẫn còn năm ngày sao? Sư đệ kiên trì

một chút, nếu thật sự không được, Lê Sơn Lão Mẫu sẽ ra tay, trì hoãn thời gian

giúp chúng ta.”

Sau đó, Lý Trường Sinh lại nhìn về phía bầu trời: “Hi Thanh còn chưa gửi tín

hiệu, có lẽ đây không phải thời cơ hắn muốn.”

Tất cả mọi người trên thuyền đều hai mặt nhìn nhau.

Trong lòng bọn họ đều có một nỗi nghi ngờ, Sở Hi Thanh rốt cuộc là muốn làm

gì?

Sở Hi Thanh không thể đột phá nhất phẩm vào lúc này.

Hắn phải thích ứng với tu vị, tích góp chân nguyên, cường hóa thân thể, tất cả

đều cần thời gian.

Sở Hi Thanh còn phải bước qua cửa ải nhị phẩm thượng nữa.

Tuy rằng cửa ải này rất dễ dàng.

Nhưng dù hắn có tu luyện nhanh đến đâu, thì cũng phải cần ba, năm tháng chứ?

Đặc biệt là Sở Hi Thanh còn kiêm tu nhiều môn, nếu muốn xử lý tốt, nói không

chừng còn phải chờ nửa năm.

Như vậy Sở Hi Thanh giành Nguyên Tâm Hoa để làm gì?

Chỉ có Sở Vân Vân là biết được mưu đồ của Sở Hi Thanh.

Nàng nhìn về phía trước, nghĩ thầm bây giờ đúng là không phải thời cơ tốt nhất.

Tầm mắt của các thần còn chưa đi hết.

Chuyện Sở Hi Thanh muốn làm, vẫn có nguy cơ bại lộ.



Hai canh giờ sau, quận Hoài âm, Hoài Châu.

Quận Hoài âm ở bờ nam sông Thiên Hoài, là nơi kênh đào lớn và sông Thiên

Hoài tụ hợp.

Địa hình nơi này hiểm yếu, là nơi khống chế giao thông đường thủy, hơn nữa

còn là vùng hoang vắng, do vậy nên xưa nay đều là vùng giao tranh của nhà

binh.

Mà lúc này, tất cả bến tàu của quận Hoài âm đều có một lượng lớn tướng sĩ đổ

bộ xuống.

Trên đường cái và đồng ruộng, cũng có một lượng lớn tướng sĩ Đại Ninh.

Số lượng của bọn họ lên đến hàng ngàn hàng vạn, tất cả đều là mũ giáp chỉnh

tề, đội ngũ nghiêm chỉnh, khí thế kinh người.

Kiến Nguyên đế ngồi trong một chiếc xe kéo ở trung quân.

Trong tay hắn là tin phù truyền từ phương bắc, sắc mặt của hắn thì lại âm trầm

như nước.

“Vì vậy nên đám thần linh này vẫn thất bại rồi sao? Nói cách khác, Sở Hi Thanh

đã chắc chắn lên cấp nhị phẩm hạ?”

Kiến Nguyên đế ngự giá thân chinh, sở dĩ chỉnh quân ở đây hơn nửa tháng.

Một mặt là vì năng lực lượng tướng lĩnh bên Thiết Kỳ Bang không tầm thường,

mượn thế nước và địa hình, chặn đứng đại quân của hắn ở Hà Bắc. Một mặt là

có ý dụ địch, hắn liên tục tạo áp lực ở thượng hạ du sông Thiên Hoài, ép Thiết

Kỳ Bang phải dàn binh dọc theo bờ nam sông Thiên Hoài để chống đỡ.

Kiến Nguyên đế còn chuẩn bị nhân lúc Sở Hi Thanh không ở đây, một lần diệt

trừ chủ lực của Thiết Kỳ Bang.

Cuối cùng là vì chờ kết quả bên phía Sở Hi Thanh.

Djwa theo tình báo của hắn, tuy rằng Sở Hi Thanh mượn 1200 vạn Đại La Nghĩ

tộc để thu được lực lượng cực mạnh.

Nhưng mà các thần cũng đã rất coi trọng hắn.

Hắn không thể ngờ được là mình lại nhận được tin tức xấu như vậy.

Kiến Nguyên đế rất muốn mắng đám thần linh này là phế vật, cuối cùng nghĩ lại

thì vẫn ngậm miệng.

Nếu đám thần linh này là phế vật, vậy phàm nhân như bọn họ là cái gì?

Hơn nữa, ngày xưa Đại Ninh cũng không thể ngăn cản Sở Hi Thanh lên cấp tam

phẩm.

“Theo tin tức của Cẩm y vệ, Sở Hi Thanh đúng là đã lên cấp nhị phẩm.”

Vũ Côn Luân suy tư: “Xem ra chúng ta vẫn phải đánh giá lại thực lực của hắn.

Hắn có thể mở giới hạn phàm và thần, hơn nữa còn có thể duy trì hơn một canh

giờ. Chứng tỏ Bá thể, huyết mạch, thiên quy của hắn đều đã cực mạnh, đã vượt

qua Huyết Nhai Đao Quân ngày xưa.”

Nội tâm của hắn lại rất phức tạp.

Một mặt là vui sướng khi Sở Hi Thanh bước vào nhị phẩm, nhân tộc lại có thêm

một cao thủ.

Thần Ý Xúc Tử Đao có ý nghĩa khác biệt.

Nếu sau này hai tộc nhân long đại chiến với thần linh, một mình vị này có thể

chống đỡ trăm vạn đại quân.

Một mặt là ưu sầu vì thế cục bây giờ.

Đối với Đại Ninh mà nói, Sở Hi Thanh thăng cấp nhị phẩm cũng không phải tin

tốt.

Dựa theo tình báo, Sở Hi Thanh đã học hết Thần Ý Xúc Tử Đao, hơn nữa còn

trò giỏi hơn thầy.

Mà sau khi tiến vào nhị phẩm hạ, sức chiến đấu của Sở Hi Thanh chắc chắn sẽ

tăng vọt.

Đáng tiếc!

Đáng tiếc 20 năm trước hắn không dự đoán được tình cảnh ngày hôm nay.

Khiến cho hắn không thể liên thủ với vị hào kiệt này của nhân tộc.

Nếu thời gian có thể quay lại, như vậy hắn sẽ dốc hết tất cả sức lực để trợ giúp

vị Vô Cực Đao Quân kia hoàn thành âm dương một thể.

“Thôi!” Kiến Nguyên đế buồn bực đến cực điểm: “Không thể ngăn cản hắn lên

cấp nữa rồi, nhưng hắn cũng không thể trở về trong thời gian ngắn, đúng

không?”

Có rất nhiều thần thuật, pháp thuật, huyết mạch, thần thông giúp Sở Hi Thanh

trở về đây, Kiến Nguyên đế cũng rất lo lắng Sở Hi Thanh sẽ trở về trong lúc đại

chiến.

Nhưng hắn đoán là Sở Hi Thanh sẽ không từ bỏ 1200 vạn Nghĩ tộc kia.

Nhưng ai có thể chắc chắn 100% chứ?

Một khi Thiết Kỳ Bang bị đả kích nặng nề, rất khó đoán được là Sở Hi Thanh sẽ

lựa chọn thế nào.

Từ quá khứ của Sở Hi Thanh, có thể thấy kẻ này là một người trọng tình trọng

nghĩa, ít nhất thì mặt người là như vậy.

Chắc hẳn sẽ không ngồi nhìn thuộc hạ bại vong.

Vì vậy 20 ngày trước, dù Kiến Nguyên đế biết rõ Sở Hi Thanh lên phương bắc

để thăng cấp nhị phẩm, nhưng cũng không dám vượt sông.

Kiến Nguyên đế biết mình là người bạc tình bạc nghĩa, vì vậy có nhiều lúc hắn

rất khó hiểu cách hành động và suy nghĩ của đám người như Sở Hi Thanh.

Nhưng không hiểu cũng không sao, cứ phỏng đoán theo chiều hướng xấu nhất

là được, kết quả cuối cùng cũng đến thế là cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play