Thành Vọng An, Tây Sơn.

Tại một không gian rộng lớn ở dưới lòng đất.

Quốc sư Vũ Côn Luân đang đứng nhắm mắt suy tư ở giữa một tòa đại trận.

Dưới chân hắn là một tòa trận pháp khổng lồ tám cạnh, đường kính phải đến hai

mươi dặm.

Bên trong trận pháp này có tận 108 cái lao tù màu đỏ rực. Bên trong mỗi một

cái lao tù, đều là một con Cự linh cao khoảng 80 đến 150 trượng.

Mọi người đều biết, Cự linh cao quá 80 trượng, cơ bản đều là Cự linh nhất

phẩm; vượt qua 130 trượng, đều đã bước vào hàng ngũ Siêu Phẩm.

Lúc này, chúng lại bị nhốt trong lồng, không thể động đậy.

Những Cự linh này đều bị xiềng xích màu đỏ trói chặt, toàn thân đều bị đóng

đinh to gần một thước, trong miệng lại bị nhét một quả cầu sắt cực lớn.

Bắp thịt toàn thân chúng căng phồng, hiển nhiên là đang ra sức giãy dụa, nhưng

thủy chung là không thể thoát khỏi, thậm chí còn không thể phát ra âm thành,

chỉ có những tiếng ‘ục ục’ truyền ra từ cổ họng.

Nếu Sở Hi Thanh chạy đến nơi này, hắn sẽ phát hiện đây chính là nơi Sở

Phương Ca thi triển Điên Đảo âm Dương cho mình.

Vũ Côn Luân đã tìm thấy nơi này cách đây không lâu, rồi cải tạo thành trận

pháp để phục chế Vọng Thiên Hống đời đầu.

Hiện giờ, Vũ Côn Luân lại cảm thấy một nỗi bất an không tên.

Dù sao thì hắn cũng đang phục chế Vọng Thiên Hống đời đầu, thứ đã khiến cho

nhân tộc Thần Châu suýt nữa bị tuyệt diệt.

Vũ Côn Luân khó tránh khỏi nghi ngờ bản thân, mình làm như vậy có chính xác

hay không?

Giây lát sau, Vũ Côn Luân chợt thở một hơi, ánh mắt dần dần kiên định.

Muốn đối kháng với các thần, lực lượng của tứ đại Tổ thi là không thể thiếu.

Đó là bốn vị Tổ thi đi con đường ‘nội thiên địa’, có sức chiến đấu thần linh

thượng vị.

Chỉ có mượn lực lượng của bọn họ, Kiến Nguyên đế mới có thể bình định Thần

Châu, hoàn thành đại nghiệp bắc phạt mà Huyền Hoàng thủy đế chưa thể thành

công.

Nhưng vào lúc này, Kiến Nguyên đế lại bay xuống bên cạnh.

“Quốc sư, có thể bắt đầu rồi.”

Kiến Nguyên đế đứng lơ lửng phía trên trận pháp: “Đại La Nghĩ tộc thoát vây,

Sở Hi Thanh đã chạy đến Lương Châu.”

Sau đó hắn quét nhìn chung quanh với vẻ kinh ngạc: “Đây chính là đầu nguồn

máu thịt mà quốc sư đã nói? Quốc sư kiếm từ đâu vậy?”

Nơi vậy, cái này không giống với tưởng tượng của hắn.

Kiến Nguyên đế còn cho rằng Vũ Côn Luân sẽ bắt giữ thanh niên trai tráng và

một ít võ tu nhân tộc, dùng để làm máu thịt cho Vọng Thiên Hống.

Dù sao thì đám Cự linh Bất Chu sơn kia cũng đã làm như vậy.

Mọi người đều biết, nhân tộc kế thừa trí tuệ của Bàn Cổ, là ‘vạn vật chi linh’, là

tế phẩm tuyệt vời nhất.

Tế phẩm này cũng rất dễ kiếm, không nói đến vô số kẻ không hộ tịch không hộ

khẩu ở các nơi hoang dã, mà chỉ ở phía bắc thành Vọng An, cũng có mấy chục

vạn lưu dân rồi.

Chỉ cần bọn họ chú ý một chút, gom góp 10 vạn 8 vạn là dễ như trở bàn tay.

Mấu chốt là Vũ Côn Luân lấy nhiều Cự linh như vậy ở đâu ra?

Phải biết, dù là Bất Chu sơn thì cũng chỉ có khoảng 200 Cự linh nhất phẩm

thường trú thôi.

Mà chín cái lao tù ở trung ương lại làm cho Kiến Nguyên đế hoảng sợ.

Cự linh bên trong đều cao hơn 130 trượng… đây chính là chín con Cự linh Siêu

Phẩm!

“Bẩm bệ hạ, đây là tích lũy vạn năm nay của thần.”

Vũ Côn Luân thản nhiên trả lời: “Hóa thể của thần quanh năm đi lại trên thế

gian, tìm kiếm các loại phương pháp đối kháng với Cự linh, rất nhiều bí thuật

của thần đều cần dùng đến máu thịt, cho nên chỉ cần có cơ hội thích hợp, là thần

sẽ bắt giữ cường giả Cự linh, nuôi dưỡng bọn chúng.”

“Những Cự linh này sống rất lâu, Cự linh nhất phẩm sống hơn vạn năm cũng

không phải chuyện lạ. Chỉ cần cho bọn họ chút đồ ăn là được.”

“Thì ra là vậy!”

Kiến Nguyên đế lập tức thoải mái, sau đó hơi cau mày: “Chỉ là…”

Cự linh Bất Chu sơn là dùng máu thịt của nhân tộc làm trụ cột, để phục chế

Vọng Thiên Hống.

“Bệ hạ không cần lo lắng, ta không chỉ phá giải pháp môn phục chế của bọn họ,

mà còn cải tiến trên trụ cột đó.”

Vũ Côn Luân chắp tay sau lưng: “Vọng Thiên Hống vốn là thần thú được dung

hợp máu của chư thần, chúng ta dùng máu thịt của Cự linh nhất phẩm, chỉ càng

mạnh hơn. Đương nhiên, nó vẫn chỉ là hàng nhái, cần bù đắp từ từ.”

Lúc này Kiến Nguyên đế mới yên tâm, hắn nở nụ cười: “Quốc sư làm việc, trẫm

sao lại không yên tâm?”

Hắn nghĩ như vậy cũng tốt, dùng máu thịt cao thủ Cự linh tế luyện Vọng Thiên

Hống thì có hơi lãng phí.

Nhưng sẽ bí mật hơn, có thể giấu diếm được đám thần tông và ma môn kia.

Sau này cũng tiện hơn, sẽ không khiến cho một số kẻ tự xưng là hiệp nghĩa tức

giận, dẫn đến biến số.

Kiến Nguyên đế bay xuống dưới: “Nếu đã chuẩn bị xong xuôi, vậy thì bắt đầu

thôi.”

Vũ Côn Luân lại liếc mắt nhìn về phía cửa hang với vẻ ngờ vực.

Kiến Nguyên đế cũng liếc mắt nhìn theo, liền lắc đầu giải thích: “Tông tiên sinh

không đến, hắn đi tọa trấn Kế Châu rồi.”

“Kế Châu?” Vũ Côn Luân không khỏi lấy làm kinh hãi, sau đó bừng tỉnh:

“Tông tiên sinh đi Kế Châu là đề phòng Tần Mộc Ca? Chẳng lẽ bệ hạ có hành

động lớn gì sao?”

Kiến Nguyên đế cười ha ha: “Trẫm vất vả lắm mới sử dụng quân cờ Đại La

Nghĩ tộc này, nếu như chỉ để thu hút sự chú ý của Sở Hi Thanh và các thần tông

ma môn kia thì quá lãng khí rồi, vì vậy trẫm còn chuẩn bị thêm cho hắn một

món quà.”

“Cái gọi là đến mà không chào thì không phải lễ, hai tháng trước hắn xông vào

Vọng An, trẫm há có thể không đáp lại?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play