Vì vậy trong vòng 10 ngày này, triều đình đã tổn thất gần 70 vạn binh mã. Phần

lớn đều chết khi vượt sông.

Hiện giờ chỉ có ba bộ quân mã của triều đình đứng vững ở bờ nam sông Thần

Tú và sông Thiên Hoài.

Nhưng mà, những người này làm thế nào cũng không thể đối kháng được với

Thần Ý Xúc Tử Đao của Sở Hi Thanh.

Bọn họ chỉ có thể nhảy nhót nhất thời, một khi Sở Hi Thanh chạy về, những

người này còn không có cơ hội rút về bờ bắc.

Vì vậy Sở Hi Thanh rất khó hiểu, khi Kế Tiễn Tiễn truyền tin cho hắn, Sở Hi

Thanh còn nghi ngờ vị thái sư kia điên rồi, triều đình không phòng thủ ở bên bờ

bắc, trái lại còn hưng sư động chúng, mạo hiểm vượt sông tác chiến để làm gì.

Cái này không giống với phong cách của thái sư Độc Cô Thủ.

Vị thái sư này xưa nay đều coi trọng tính mạng của tướng sĩ dưới trướng, cho

nên mới rất được lòng quân.

Hay alf triều đình có biện pháp ngăn cản hắn về Đông Châu?

Sở Hi Thanh còn cân nhắc đến Sở Mính.

Chẳng lẽ Kiến Nguyên đế đã hoàn thành bộ thi khôi này rồi? Có sức lực bình

định rồi?

Nhưng mà thời gian không đúng, Sở Mính vẫn cần thêm thời gian.

Sở Hi Thanh dự đoán là ít nhất phải thêm một tháng nữa, thì bộ thi khôi này

mới có thể xuất thế.

Sở Hi Thanh vừa suy nghĩ vừa quay đầu hỏi Kiếm Tàng Phong: “Kiếm sư

huynh, ngươi thấy thế nào?”

Vị sư huynh này là đại trí giả ngu, rất khiêm tốn, bây giờ lại là thừa tướng của

hắn, Sở Hi Thanh rất coi trọng ý kiến của hắn.

“Rất dễ đoán, ta cho rằng Kiến Nguyên đế đang muốn chuyển sự chú ý của

ngươi.”

Kiếm Tàng Phong phóng tầm mắt nhìn về phía bắc, trong mắt lại hiện ra ánh

sáng lộng lẫy: “Ta đã vận dụng tất cả tài nguyên để điều tra, chắc hẳn là sắp có

tin tức.”

Khi hắn vừa nói hết lời, một vệt kim quang liền bay đến.

Đó là một thanh Càn Khôn phi kiếm, Kiếm Tàng Phong liền bật cười một tiếng:

“Ngươi xem, nói đến là đến.”

Hắn liếc mắt nhìn tin phù trên tay một cái, lập tức nhíu chặt lông mày, đưa tin

phù cho Sở Hi Thanh: “Đại La Nghĩ tộc từng gây loạn Lương Châu hơn 800

trước đã thoát khỏi phong ấn, có người nói phía bắc Lương Châu trùng quân

như mây, che kín bầu trời, bách tính tử thương khoảng 20 vạn! Còn có vô số

người bị bọn họ cướp đi, tạm thời khó có thể tính toán.”

Lục Loạn Ly đứng bên cạnh Sở Hi Thanh nghe vậy thì tức giận, lửa giận và sát

ý trong mắt như hóa thành thực chất: “Bạo quân! Nên bầm thây vạn đoạn!”

800 năm trước, sau khi Huyết Nhai Đao Quân ép đám Đại La Nghĩ tộc kia trở

về ‘Vạn Quật sơn’, còn cố tình mời mấy vị thuật sư xuất chúng nhất đương đại

đến, để gia cố phong ấn của Đại La Nghĩ tộc.

Vì vậy nên trừ phi đám sâu này lấy được Đại La Huyết Ấn do các đời Nhân

hoàng bảo quản, bằng không thì làm thế nào cũng không thể thoát khỏi phong

ấn.

Sở Hi Thanh thì quay đầu nhìn nhau với Kiếm Tàng Phong một chút.

Hai người đều nhìn ra vẻ ngờ vực trong mắt đối phương.

Cái này vẫn không đúng.

Kiến Nguyên đế trả giá đắt như vậy, chỉ để giúp đám Đại La Nghĩ tộc này?

Tên cẩu hoàng đế này lại quên mình vì người sao?

Sở Hi Thanh lập tức lắc đầu: “Loạn Ly, ngươi ở lại đây, coi chừng Tương Châu

và Hán Châu giúp ta!”

Hắn vừa nói hết câu, liền tay đè đao đi ra khỏi đại sảnh.

Mặc kệ Kiến Nguyên đế định làm gì, hắn bắt buộc phải chạy đến tây bắc một

chuyến.

Có thể nói đây là dương mưu, dù Sở Hi Thanh biết rõ có vấn đề, thì cũng không

thể không đến Lương Châu.

Thiết Kỳ Bang bây giờ vẫn rất tốt, ngay ngắn rõ ràng.

Chỉ có Tương Châu và Hán Châu ở phía tây là để Sở Hi Thanh hơi không yên

tâm.

50 vạn binh mã của triều đình, và 160 vạn binh mã của Tương Vương đang

đóng quân ở thượng du sông Thần Tú, bọn họ thậm chí còn có một nhánh thủy

sư 35 vạn người.

Hiện giờ, mấy người Chu Lương Thần, Kế Tiễn Tiễn, Diệp Tri Thu và mấy

‘Long vệ’ của Sở Hi Thanh đều đang ở phía đó, giằng co với đại quân của triều

đình.

Binh mã trên lục địa của bọn họ có hơi thua kém, nhưng thủ thành là không có

vấn đề.

Thủy sư thì bọn họ còn hơn một bậc, dù sao tinh hoa của thủy sư Đại Ninh đều

nằm ở trung và hạ du. Hiện giờ hoặc là được Thiết Kỳ Bang mời chào, hoặc là

bị tiêu diệt sạch.

Vì vậy mặc kệ là tố chất binh lính hay là chất lượng thuyền, thì thủy sư của bọn

họ đều không kém, thậm chí số lượng cao thủ còn chiếm ưu thế.

Vấn đề là mấy cái ‘Long vệ’ này, và cả những cao thủ nhị phẩm tam phẩm mà

bọn họ mới mời chào gần đây… đại đa số đều không đáng tin cậy.

Hiện giờ chỉ có Lục Loạn Ly tọa trấn thì Sở Hi Thanh mới có thể yên tâm.

“Sờ sư… hừ hừ! Kỳ chủ đại nhân!”

Kiếm Tàng Phong gọi Sở Hi Thanh lại: “Thần Ý Xúc Tử Đao không phải vạn

năng, đám Nghĩ tộc kia biết ngươi có Thần Ý Xúc Tử Đao, nhưng vẫn chạy ra

khỏi phong ấn, hiển nhiên là đã có chuẩn bị.”

Sở Hi Thanh thấy buồn cười, liền nhảy lên Dục Nhật thần chu.

Thần Ý Xúc Tử Đao đúng là không phải vạn năng, nhưng lại thừa sức ứng phó

với đám Đại La Nghĩ tộc này.

Hắn sẽ để cho đám sâu kiến này biết, chúng nó chạy ra khỏi phong ấn vào thời

điểm này, chính là ngu xuẩn như thế nào. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play