Hoàng Thiên Viêm suy nghĩ rất nhiều, chiến ý trong ngực cũng vơi dần.

Hắn không thể vì một Hôi Huyết tộc mà mạo hiểm xuất chiến, uổng phí tính

mạng của mình.

Chuyện này quả thực là làm hỏng uy vọng của hắn, nhưng vào thời điểm này,

đảm bảo Tổ thần phục sinh mới là chuyện quan trọng nhất.

Đúng lúc này, giọng nói như lưỡi đao của Sở Hi Thanh lại xuyên qua cấm chế

và trận pháp, truyền vào bên trong tòa cung điện này.

“Theo ta biết, Bất Chu sơn này cao thủ nhiều như mây. Hoàng Thiên Viêm

không dám, như vậy đám người còn lại có dám hiện thân đánh một trận? Ngăn

cản ta thu hoạch bí dược?”

Trong tòa điện phủ này, lại yên tĩnh như chết.

Rất nhiều chiến tướng đứng sau Hoàng Thiên Viêm cũng đã thu hồi chiến ý, vẻ

mặt vốn nổi giận bất bình của bọn họ cũng đã bình tĩnh lại.

Từ khi Sở Hi Thanh quật khởi đến nay, đã có hai vị chiến soái Siêu Phẩm tử

vong.

Cự linh nhất phẩm lại chết hơn 20 người.

Không chỉ Hỏa Thần tộc tổn thất rất nhiều cao thủ, mà ba hoàng tộc còn lại

cũng tổn thất nặng nề.

Điều này khiến cho kết cấu quyền lực của Bất Chu sơn lung lay.

Không chỉ tứ đại hoàng tộc xung đột lẫn nhau, mà đám vương tộc ở tầng bốn

Bất Chu sơn cũng đang nhìn chằm chằm vào vị trí trên tầng năm.

Toàn bộ Bất Chu sơn bây giờ, tựa như một ngọn núi lửa sắp bạo phát, sóng

ngầm mãnh liệt.

Rất nhiều đại thần và chiến tướng ở trong điện đều là tinh anh của các tộc.

Bọn họ rất thông minh, sẽ không để lực lượng trong tộc tổn thất vào lúc này.

Hiện giờ bọn họ chỉ sợ Hoàng Thiên Viêm điểm tướng, ép bọn họ xuất chiến.

Nếu như đánh một một, bọn họ chắc chắn sẽ không sợ Sở Hi Thanh, nhưng vị

Vô Cực Đao Quân này hiển nhiên là không ngu xuẩn như vậy.

Vị đại chủ tế kia liếc mắt nhìn bốn phía một chút.

Trên mặt hắn lại hiện ra một tia trào phúng, sau đó lại thi lễ với Hoàng Thiên

Viêm: “Bệ hạ, như lão hủ đã nói, Sở Hi Thanh có chuẩn bị mà đến!”

Hoàng Thiên Viêm cũng yên lặng không nói gì.

Hắn há có thể không biết ác ý của Sở Hi Thanh?

Bất Chu sơn bọn họ tạm thời không có pháp môn khắc chế Nhai Tí Đao của Sở

Hi Thanh, mấu chốt là lòng người ly tán, không thể đồng tâm hiệp lực.

Thời điểm này, dù các tộc có thủ đoạn ứng phó với Sở Hi Thanh, thì cũng sẽ

không lấy ra.

Nhưng mà hiểu thì hiểu, Hoàng Thiên Viêm vẫn cứ buồn bực và uất hận đến

cực điểm.

Từng luồng từng luồng lệ khí không được phát tiết, lại xé rách và xung kích lục

phủ ngũ tạng của hắn.

Cái tên tạp chủng kia…hôm nay đã đạp mặt mũi và quyền uy của Bất Chu sơn

xuống dưới chân!

Điều duy nhất để Hoàng Thiên Viêm hơi dễ chịu là, hôm nay không chỉ một

mình hắn mất mặt.

Đám chiến tướng dưới trướng hắn, cũng không có ai dám xuất chiến.



Bên trong doanh trại của Hôi Huyết tộc.

Theo thời gian trôi qua, sắc mặt Hoàng Thiên Kỳ càng ngày càng tái nhợt, càng

ngày càng tuyệt vọng.

Tiếng nói của Sở Hi Thanh truyền xa mấy vạn dặm.

Nhưng tầng thứ năm và tầng thứ sáu đều không có động tĩnh gì.

Những nhân vật nổi danh của Bất Chu sơn đều giả vờ câm điếc, trốn ở phía trên.

Rất nhiều cao thủ của các vương tộc tầng thứ tư lại xuất hiện.

Bọn họ đều đứng xa hai ngàn dặm chứ không dám đến gần.

Hiển nhiên là không có ý định cứu viện, chỉ đứng xa xa để nhìn trộm nơi này.

Mà lúc này, toàn bộ Cự linh của Hôi Huyết tộc đều hiện lên vẻ mờ mịt và khó

hiểu, có mấy kẻ trong đó thậm chí còn tưởng mình đang nằm mơ.

Tên tạp chủng nhân tộc này, đã đứng ở nơi đó tận một khắc đồng hồ!

Nhưng mà cảnh tượng bát phương cứu viện mà bọn họ mong chờ lại chưa từng

xuất hiện.

Đế Thần cung thế mà lại để mặc tên nhân tộc này khiểu khích và làm loạn.

Bọn họ cũng làm như không thấy tình hình nơi này, thậm chí còn không triệu

tập cấm quân.

Những cường giả của Bất Chu sơn đều như mất tích, không một ai xuất hiện.

Một ít Cự linh Hôi Huyết tộc bắt đầu xuất hiện những ý nghĩ mà bọn họ không

thể tiếp nhận được.

-Đế Thần cung bị làm sao vậy? Thật sự bỏ rơi và mặc kệ Hôi Huyết tộc bọn họ

sao? Hôi Huyết tộc đường đường là vương tộc! Tộc chủ của bọn họ cũng là

quận vương nhất phẩm hạ! Vị Nam Thiên Đế của Đế Thần cung kia thế mà lại

bỏ mặc, không thèm để ý đến sống chết của bọn họ?

-Chẳng lẽ bệ hạ của bọn họ, hoàng đình Bất Chu sơn của bọn họ, đều đang sợ

hãi thiếu niên nhân tộc này, vì thế nên không dám xuất chiến?

-Nô bộ nhân tộc mà bọn họ coi là tiện chủng kia, thế mà lại có cường giả như

này? Mạnh mẽ đến mức có thể một người một đao uy áp toàn bộ Bất Chu sơn?

-Thói đời này rốt cuộc là thế nào? Đối với nô bộ nhân tộc, bọn họ muốn đánh

thì đánh, muốn giết thì giết, muốn ăn thì ăn, thế nhưng bây giờ lại có một nhân

loại chạy đến trước mặt bọn họ, muốn dúng máu của tộc chủ bọn họ để luyện

chế bí dược.

-Thế gian này sao lại có người mạnh đến nước này, chỉ một người liền trấp áp

toàn bộ tộc của bọn họ? Chuyện này quả thực là như thần linh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play