“Bệ hạ là người cao quý, há có thể mạo hiểm?”

“Thần Ý Xúc Tử Đao, kẻ địch càng nhiều, uy lực càng mạnh! Người này còn

học được thứ thứ tư THần Kính Thiên Đao, có thể thu thập địch ý và sát niệm

trong mấy vạn dặm. Lão hủ dự tính bệ hạ không có phần thắng, có đi cũng chỉ

uống mạng mà thôi!”

“Ngài là thiên đế của Bất Chu sơn ta, nếu như hôm nay chết dưới đao của Sở Hi

Thanh, toàn bộ Bất Chu sơn sẽ long trời lở đất, sẽ bị tàn phá bởi chiến tranh.

Kính xin bệ hạ nhẫn nại vì con dân Bất Chu sơn!”

Một đám chiến tướng của Cự linh thì đều trợn mắt trừng trừng.

Nô bộ nhân tộc… một đám tạp chủng, súc vật như chó lợn… hắn lại dám… hắn

lại dám làm như thế!

Đây đâu chỉ là càn rỡ? Quả thực là hung hăng càn quấy, không biết sống chết!

Nhưng bọn họ đều yên lặng không nói gì.

Tất cả mọi người đều hiểu, Hoàng Thiên Viêm không có chút phần thắng nào.

Khuyên Hoàng Thiên Viêm xuất chiến, đó chính là không có ý tốt, thật lòng

muốn bệ hạ đi chịu chết!

Dù cho rất nhiều người đang ước vị bệ hạ này đi chết đi, nhưng chắc chắn cũng

sẽ không nói ra vào lúc này.

Huống hồ, vị Nam Thiên Đế này tức giận thì tức giận, nhưng đôi chân hắn lại

như mọc rễ, không hề nhúc nhích.

Hoàng Thiên Viêm nắm chặt nắm đấm, khớp xương toàn thân kêu ‘răng rắc’

như đậu tương.

Giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn: “Như vậy trẫm cứ trơ mắt nhìn hắn tàn

sát con dân của trẫm, nhìn hắn kiêu ngạo ở Bất Chu sơn sao?”

“Bệ hạ!”

Đó là một ông lão mặc trang phục tế ti màu đỏ rực.

Thân hình của hắn cũng cao trăm trượng, khom người với Hoàng Thiên Viêm:

“Người này có chuẩn bị mà đến, sáu vị tộc nhân am hiểu Già Thiên chi pháp và

ba vị am hiểu Mê Huyễn chi pháp của chúng ta đã chết ở Thương Châu, ngã

dưới đao của Sở Hi Thanh. Bất Chu sơn bây giờ, tuy cũng có pháp môn áp chế

Kính Thiên chi đạo nhưng hiệu quả không tốt lắm.”

Sau đó hắn ngước mắt lên nhìn Hoàng Thiên Viêm: “Bệ hạ! Chuyện có nặng

nhẹ, Tổ thần của chúng ta sắp trở về, bệ hạ tốt nhất là không gây rắc rối vào thời

điểm này.”

Hoàng Thiên Viêm không khỏi híp mắt lại.

Bọn họ đã chế tạo xong thể xác cho Tổ thần Hỏa Thần – Viêm Dung, chỉ chờ

đợi linh hồn của vị này trở về từ hư vô, phục sinh tại nhân thế.

Hỏa Thần – Viêm Dung chết trong cuộc chiến bắc phạt của Huyền Hoàng thủy

đế tại hơn 30 vạn năm trước.

Ngày xưa, sau khi đại quân của Huyền Hoàng thủy đế bị Vọng Thiên Hống

đánh tan, có thể là vì đánh tan toàn bộ nhân tộc Thần Châu, Hỏa Thần – Viêm

Dung đã dùng chân thân hàng lâm xuống phàm giới, sau đó thống lĩnh bộ hạ

đánh vào Thần Châu.

Nhưng hắn bất hạnh khi gặp phải Lê Tham đã khởi tử hoàn, cuối cùng, sau một

trận đại chiến dài 12 ngày đêm, vết thương cũ của Viêm Dung tái phát, chết

trong tay Lê Tham.

Sau trận chiến này, Hỏa Thần tộc của bọn họ đã rơi vào hoàn cảnh nguy vong.

Ban đầu, trong mấy ngàn năm kia, toàn bộ tộc của bọn họ đều hoảng loạn như

chim sợ cành cong.

May mắn là Tổ thần của bọn họ để lại rất nhiều thần vật trấn áp khí vận, còn có

mấy vị dòng dõi cũng là thần linh thượng vị mạnh mẽ.

Đặc biệt là vị chấp chưởng sao Thiên Táo kia, vị này có sức chiến đấu nửa bước

Tạo Hóa, nên mới chống đỡ được bầu trời của Hỏa Thần tộc bọn họ.

Ngoài ra, rất nhiều minh hữu của Viêm Dung cũng chăm sóc và trông nom bọn

họ.

Bộ tộc của bọn họ chẳng những không diệt vong, trái lại còn phát triển mạnh

mẽ. Mười mấy vạn năm nay, Hỏa Thần tộc vẫn luôn là một trong tứ đại hoàng

tộc mạnh mẽ nhất của Bất Chu sơn. Các đời thiên đế ở Bất Chu sơn đến nay,

phải có gần một phần ba là xuất thân từ Hỏa Thần tộc.

Nhưng mà Hoàng Thiên Viêm hiểu rõ, một bộ lạc không có Tổ thần trông coi

như cây không rễ.

Khi vùng thế giới này còn hòa bình, Hỏa Thần tộc bọn họ vẫn còn đất dung thân

ở Bất Chu sơn này.

Minh hữu của Viêm Dung cũng vui lòng cứu viện và giúp đỡ bọn họ.

Nhưng đến khi thời cuộc căng thẳng, những thần linh kia còn không lo nổi cho

bản thân, như vậy Hỏa Thần tộc nhất định sẽ bị hi sinh đầu tiên.

Hiện giờ đúng là thời khắc mấu chốt để Tổ thần phục sinh, Viêm Dung đã có

thể trở về thể xác, chỉ cách phục sinh một bước thôi.

Vấn đề là, không có biết bao nhiêu người trong thiên địa này không muốn điều

đó xảy ra.

Dù là Bất Chu sơn này, cũng có rất nhiều người không muốn Viêm Dung trở về.

Ngày xưa, Tố Phong Đao một mình lẻn vào Đế Thần cung, chém bị thương thể

xác của Viêm Dương, đúng là để người không tưởng tượng nổi.

Phòng ngự bên trong Đế Thần cung rất nghiêm ngặt, Tố Phong Đao nào có thể

ra vào tùy tiện như vậy?

Huống hồ đó chỉ là phân thân hóa thể của vị này?

Sau đó Hoàng Thiên Viêm điều tra và phát hiện, ba đại hoàng tộc còn lại đều rất

khả nghi, thậm chí còn có cái bóng của Dương Thần và âm Thạch.

Ngày xưa, Thái Hạo chiếm vị trí thiên đế triệu năm, lấy bạo chính ức hiếp

chúng thần, nghiền ép bách tộc.

Lúc đó Tổ thần Viêm Dung của bọn họ và Thủy Thần – Thiên Cung đã dựng cờ

phản đầu tiên, hiệu triệu các thần chống lại. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play