Nhậm Ngã Tiếu thì lại không thể tưởng tượng nổi: “Ta thấy các ngươi lạc đề rồi

chứ? Sở sư đệ đánh với Vương Thiên Đông 108 vạn kích, mà chỉ hơi rơi xuống

hạ phong thôi!”

Sở Hi Thanh tuy chống đỡ rất chật vật, cuối cùng phải dựa vào bộ ‘ngôi sao La

Hầu’ và Cửu Diệu Thần Luân kiếm mới có thể ứng phó khoái kiếm của Vương

Thiên Đông, nhưng cũng đúng là đã chống đỡ được!

Bọn họ vẫn không dùng sức mạnh của ‘thuyền Bình Thiên’, cũng chưa dùng

Bình Thiên Kiếm và Lượng Thiên Kiếm.

Điều này có nghĩa là gì?

Thực lực tổng hợp của Sở Hi Thanh đích thực là đã vào top 20 Thiên Bảng rồi!

Cái này không phải là chuyện làm cho người ta kinh ngạc nhất sao?

Nhưng mấy người trên thuyền lại không để ý đến hắn, mà đều rơi vào suy

ngẫm.

Mãi đến khi Lục Loạn Ly ngồi trên cột buồm nói xen vào: “Ta vừa cảm ứng

được lực lượng Mộng Huyễn của phụ thân ta! Chắc là Vương Thiên Đông đã đi

tìm phụ thân ta.”

Mấy người ở đây đều kinh ngạc.

Sở Hi Thanh nghĩ thầm thì ra là như vậy, Vương Thiên Đông quá nửa là đi tìm

Lục Trầm để làm tâm linh ám chỉ, hoặc là phong ấn trí nhớ gì gì đó.

Nhưng vị chuẩn nhạc phụ này cũng rất lợi hại nha.

Người ký kết Thần khế và tính toán Vương Thiên Đông, quá nửa là thần linh

Vĩnh Hằng, Lục Trầm lại có thể giấu diếm được người ta, quả thực là lợi hại.

Lúc này, mấy Đạo thị của Tông Tam Bình lại khởi động bảo thuyền, tiếp tục

bay lên phía bắc.

Nhưng mới bay chưa đến 20 dặm, Thần Ý Đao Tâm của Sở Hi Thanh lại cảm

ứng được.

“Có người ở phía trước?” Diệp Tri Thu biết, Sở Hi Thanh nhất định đã cảm ứng

được địch ý ở phía trước.

“Ngoài 850 dặm!” Sở Hi Thanh hơi gật đầu: “Khí tức này khá quen thuộc, là

một người quen cũ của chúng ta. Sát Thần Y – Lý Trấn Ác hạng 35 Thiên

Bảng!”

Tại Vân Hải tiên cung, bọn họ và Lý Trấn Ác từng ngốc trong tòa thạch tháp kia

hơn một tháng.

Khi đó Sát Thần Y – Lý Trấn Ác vẫn là hạng 32, hiện giờ rơi xuống 35.

Tông Tam Bình hơi bất đắc dĩ, những người này cản ở phía trước, thuyền không

thể gia tốc được.

Cũng đúng lúc này, bóng người Phong Tam bỗng nhiên lóe lên, xuất hiện ở mạn

trái của thuyền.

Hắn vai gánh Bạch Tiểu Chiêu, đỉnh đầu là tiểu Tóc Húi Cua, ôm quyền về phía

Sở Hi Thanh: “Chủ thượng, Phong Tam may mắn không làm nhục mệnh, đã

hoàn thành nhiệm vụ! Mặt khác, Cơ tiền bối để ta chuyển báo, nàng rất hài lòng

với tình báo và độc châu mà thuộc hạ mang đến.”

Khi hắn nói chuyện, Bạch Tiểu Chiêu và tiểu Tóc Húi Cua đã nhào về người Sở

Hi Thanh.

Chúng nó đều cực kỳ oan ức.

Lúc ở Cực Đông Băng Thành, hai thú bị Phong Tam kéo đi, còn tưởng rằng chỉ

chia lìa mấy canh giờ thôi.

Kết quả Sở Hi Thanh gửi một đạo tin phù, để Phong Tam chạy xa mấy vạn dặm.

Phong Tam đi một mình thì cũng thôi, lại còn cố tình kéo bọn họ đi theo.

Khi hai thú đi đến đỉnh đầu Sở Hi Thanh, thì bắt đầu nhìn lẫn nhau một cái, rồi

lập tức ra tay tranh đấu, có thể nói là đỉnh đầu của Sở Hi Thanh đã trở thành bãi

chiến trường.

Bạch Tiểu Chiêu tỏ ra rất hưng phấn, không có chút chột dạ nào.

Ngay ngày hôm qua, Sở Vân Vân không chỉ tán thưởng nàng, còn nói nàng làm

rất tốt, trước khi Vấn Tố Y tự phong ấn, cũng nhờ nàng chăm nom huynh

trưởng.

Còn cả Loạn Ly tỷ nữa, nàng đang ngồi ở trên cột buồm kìa.

Sở Hi Thanh cũng không để ý hai tên nhóc này, mà đưa tay nhận cái túi mà

Phong Tam đưa.

Đây hiển nhiên là túi càn khôn, bề ngoài chỉ bằng bàn tay, Sở Hi Thanh lại lấy

ra một thứ như xúc tu bạch tuộc, toàn thân màu đen sẫm.

Sở Hi Thanh lập tức yên tâm, chỉ cần Phong Tam hoàn thành nhiệm vụ. Như

vậy hắn có nắm chắc tám phần mười trong hành trình này.

Hắn lập tức mở miệng cắn một phần mười cái xúc tu này, sau đó bắt đầu nhai

nuốt.

Chờ đến khi nuốt vào bụng, cảm giác nhiệt độ cơ thể tăng mạnh, bắt đầu cháy

hừng hực.

Lục Loạn Ly chưa từng nhìn thấy Cơ Dương, nàng tò mò hỏi: “Đây là thứ gì?

Ta thấy thứ này có kịch độc, mà ngươi cứ nuốt như vậy? Còn nữa, thứ này có

tác dụng gì?”

“Nói như thế nào đây? Đây là một loại xúc tu của loài rồng!”

Sở Hi Thanh vừa gặm vừa giải thích: “Sau khi ăn xong có thể bổ sung dương

lực. Còn độc tố, ngươi quên ta có huyết mạch Nhai Tí?”

Năng lực kháng độc của Nhai Tí luôn nằm trong top 5 thần thú.

Chúng có thể phản xạ độc tố ra ngoài cơ thể, vì vậy trời sinh bất độc bất xâm, là

khắc tinh của các loài rắn rết.

Tại thời viễn cổ, các loại Cửu Anh, Tương Diêu, Minh Xà, Câu Xà, Hóa Xà, Ba

Xà, Đằng Xà… đều bị chúng coi là đồ ăn vặt.

Nhân tộc đến giờ vẫn sử dụng đồ đằng Nhai Tí ở trong nhà, để xua đuổi xà

trùng.

Đương nhiên, cái xúc tu này cũng không phải chuyện đùa, nó ngậm lấy thi độc

cực kỳ mạnh mẽ trên người Cơ Dương.

Trước kia, Sở Hi Thanh cần Sở Vân Vân trợ giúp mới có thể luyện hóa.

Nhưng bây giờ hắn không cần mượn ngoại lực nữa.

Hắn vừa ăn vừa luyện hóa, bắt đầu bổ sung vào ‘Nguyên Dương Cửu Khiếu’.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play