“Tận thế sắp đến, khó tránh khỏi lòng người loạn lạc. Môn phái phụ thuộc Chân

môn như Thần Đao môn mà cũng cấu kết với thần linh, tìm kiếm đường lui,

huống hồ là người khác?”

Sắc mặt Thiên Cơ lão nhân đầy bất đắc dĩ, cũng ngậm lấy thống hận.

Hắn thở dài: “Truyền tin tức này qua đi, tốt xấu gì cũng là một tia hi vọng.”

Nhưng vào lúc này, một màn sáng hiện ra ở bên cạnh Thiên Cơ lão nhân.

Đây là pháp thuật Thiên Cơ lão nhân tự sáng tạo, có thể truyền tin mà không

cần mượn trận pháp.

Trong màn sáng là một bóng người trung hiên, hắn chắp tay với Thiên Cơ lão

nhân: “Các chủ, Vương Thiên Đông và Sở Hi Thanh đã phân thắng bại. Vương

Thiên Đông và Sở Hi Thanh ác chiến nửa khắc, rồi chịu thua rời đi.”

“Vương Thiên Đông thua?”

Vẻ mặt Thiên Cương quán chủ tràn đầy vẻ không tin: “Sao hắn lại thua được?

Người này gia nhập Xiển môn từ 10 năm trước, chắc hắn là đã rơi vào tầm bắn

của ‘Vạn Trá chi chủ’. Hắn bị Thần khế ảnh hưởng, nên lần này phải dốc hết

sức mới đúng. Thực lực của Sở Hi Thanh có mạnh hơn, thì cũng không thể đánh

bại hắn trong nửa khắc được.”

Người trung niên trong màn sáng hơi suy ngẫm, lập tức trở lời: “Vương Thiên

Đông toàn lực đối đao đối kiếm với Sở Hi Thanh, trong thời gian nửa khắc đồng

hồ, song phong giao kích 108 vạn lần, cuối cùng binh khí của Vương Thiên

Đông vỡ vụn, khiến cho cánh tay bị thương, bại bởi Sở Hi Thanh. Có lẽ Vương

Thiên Đông dựa vào đó để tránh khỏi Thần khế?”

“Quá nửa là vậy!” Thiên Cơ lão nhân cười to: “Hay cho Vương Thiên Đông!

Trước khi chiến đấu, cái tên này đã động tay động chân với binh khí của hắn

rồi.”

“Cầm một thanh binh khí bị hư hỏng để dốc sức chiến đấu, vậy thì cũng là dùng

toàn lực. Đây mới là người thông minh, sau trận chiến này, hắn có thể thoát

khỏi sự khống chế của ‘Vạn Trá chi chủ’, tương lai cũng là một người có thể

tin.”

Hắn chắp tay sau lưng, phóng tầm mắt nhìn về phía đường Chu Tước: “Kỳ đặc

san ngày mai, chúng ta sửa lại một chút, đưa Sở Hi Thanh lên hạng 16 Thiên

Bảng! Lão phu cũng muốn thử một chút, danh vọng càng cao thì có làm cho

tiềm lực của hắn càng mạnh hay không?”

Sắc mặt Thiên Cương quán chủ hơi đắng, nhưng vẫn khom người: “Tuân lệnh!”

Chỉ còn ba canh giờ nữa là đến hửng đông.

Lúc này lại thay đổi danh sách Thiên Bảng, còn phải in ấn, quả thực là quá

phiền phức.

Nhưng Thiên Cương quán chủ vẫn đáp ứng.

Bởi vì chuyện Thiên Cơ lão nhân vừa nói, cũng là chuyện hắn muốn biết.

Thiên Cơ lão nhân hơi gật đầu: “Tiếp theo, chắc hẳn là Sát Thần Y – Lý Trấn

Ác hạng 35 Thiên Bảng! Người này có phương pháp kim châm điểm huyệt, có

thể tiêu hao tuổi thọ để mở giới hạn giữa phàm và thần trong giây lát, từ đó tiến

vào Bán Thần. Khi đó sức chiến đấu của hắn cũng có thể đạt đến top 20 Thiên

Bảng, đối với Sở Hi Thanh bây giờ mà nói, cũng là một kẻ địch rất mạnh.”

Nhưng mặt Thiên Cơ lão nhân vẫn thản nhiên như không, giọng nói không chút

gợn sóng: “Ta cũng muốn biết, có những ai trong top 10 Thiên Bảng bị thuyết

phục?”

“Trước mắt là không có!”

Thiên Cương quán chủ lắc đầu: “Chỉ có Vĩnh Tuế Phiêu Linh – Ngọc Độc Hành

xếp hạng 8 là có khả năng nhất.”

Vĩnh Tuế Phiêu Linh – Ngọc Độc Hành từng xếp hạng 5, nhưng Vấn Tố Y, Tần

Mộc Ca và Lục Trầm đã vượt lên trước.

Nhưng ba năm qua Ngọc Độc Hành chưa từng dùng toàn lực, dù là Thiên Cơ

các cũng khó có thể phán đoán cực hạn của hắn là đâu.

Nếu người này quyết định ra tay, vậy đó chính là kẻ địch đáng sợ nhất của Sở

Hi Thanh.

Thiên Cương quán chủ dự đoán sức chiến đấu của Ngọc Độc Hành dù không

bằng Lục Trầm, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

...

Trên thuyền, Sở Hi Thanh nhìn song đao trong tay mình với vẻ choáng váng.

Tay trái ‘Như Ý Tru Thần đao’ cấp nhất phẩm hạ, tay phải ‘Thiên Lý Chiêu

Nhiêu đao’ nhất phẩm thượng.

Tuy rằng hai thanh đao này rất cứng cỏi, nhưng độ sắc bén của chúng không

phải quá xuất sắc trong cấp bậc nhất phẩm, chí có thể nói là trung thượng.

Dựa trên năng lực của bản thân chúng, hai cây đao này không thể sánh bằng

Vạn Tượng tinh bàn cấp ‘thần bảo trấn tộc’, cũng không thể so sánh với Huyết

Nhai thần đao và ‘Tinh Thần quyền ấn’ cấp ‘Thần bảo trấn giáo’.

Nhưng mà khi hắn giao chiến với Vương Thiên Đông, lại chém đứt được thanh

thần binh nhất phẩm thượng của đối phương.

Sở Hi Thanh lại quay đầu nhìn ‘ngôi sao La Hầu’ và Cửu Diệu Thần Luân kiếm

sau lưng mình.

Cái này càng không thể.

Hắn không hiểu vì sao mình có thể chặt đứt kiếm trong tay Vương Thiên Đông?

“Thanh ‘Chu Thiên Đoạt Mệnh Liên Hoàn kiếm’ và ‘Cửu Tác Thập Liên Khốn

Thiên đại pháp’ của vị Vương Thiên Đông này quả nhiên là danh bất hư

truyền.”

Tông Tam Bình suy tư: “Chắc là hắn đánh nghiêm túc, cũng không nghiêm túc.

Binh khí trong tay hắn đã bị chính hắn động tay động chân rồi.”

“Trận chiến này đích thực là rất kỳ quái.”

Kiếm Tàng Phong khoanh tay trước ngực, suy tư nói: “Binh khí trong tay

Vương Thiên Đông đúng là có ám thương, mà hai người các ngươi giao thủ lại

lấy đao kiếm làm chính. Ta đoán là hắn chịu hạn chế của Thần khế, không thể

không đến. Lại dùng phương pháp đặc biệt để hoàn thành Thần khế. Nhưng

điều kỳ lạ là người ký Thần khế với hắn lại để lại sở hở rõ ràng như vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play