Nhưng ngày hôm nay, Tần Phụng Tiên đang tiềm tu dưới chân núi, tâm thần

bỗng nhiên hơi động, sinh ra cảm ứng.

Tần Phụng Tiên biết, thời gian gần đây Vô Tướng thần tông đang truy tìm tung

tích của hắn.

Để tránh bị bại lộ, Tần Phụng Tiên ra vào cực kỳ cẩn thận. Hắn thậm chí còn

không dám cư trú trên đỉnh núi như ngày xưa, mà chỉ xây nhà ở rừng rậm dưới

chân núi.

Làm như vậy chính là để phòng ngừa người của Vô Tướng thần tông tình cờ

bay qua đây lại phát hiện ra hắn.

Toàn bộ thiên hạ bây giờ, không có quá năm người biết vị trí của hắn.

“Là Trang huynh?”

Tần Phụng Tiên hơi nhướng mày, lắc mình đi ra ngoài.

Hắn nhìn thấy khách đến, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

Đây là một người trung niên mặc trường bào màu xám, ngũ quan tuấn tú, sống

mũi cao vót.

Thần thái của hắn vốn nên phóng khoáng bất kham, nhưng lúc này chỉ còn suy

yếu và chật vật.

Nơi ngực của người trung niên vẫn còn một cái lỗ thủng cực lớn.

Vết thương này hẳn là do một thanh trường thương tạo thành. Với tu vị của

Trang Nghiêm, mà vết thương này vẫn chưa thể khép lại, máu tươi nhuộm đỏ cả

áo.

Tần Phụng Tiên nhìn vết thương kia, ý kinh hãi trong mắt càng đậm hơn, giọng

nói của hắn hwio run: “Trang huynh, tại sao lại ra nông nỗi này?”

“Ngươi thấy rồi còn gì?” Trang Nghiêm cười khổ một tiếng, chỉ chỉ vào ngực

của mình: “Nàng đã trở về! Chính là hậu nhân của huynh trưởng ngươi, Hoành

tuyệt vạn cổ, Quân đốc mắt xanh Tần Mộc Ca! Nàng rõ ràng là đã chết, nhưng

không biết vì sao lại khởi tử hoàn sinh!”

Hô hấp của Tần Phụng Tiên nhất thời cứng lại, chỉ cảm thấy trái tim của mình

co rút lại.

“Thật ra ta đã đoán được từ trước, nếu Sở Tranh còn sống, như vậy nàng cũng

có thể còn sống.”

Hắn ngẩng đầu nhìn nhau với Trang Nghiêm: “Nàng không thể không bị độc

chú ảnh hưởng, ta muốn biết, Tần Mộc Ca bây giờ đã khôi phục mấy phần thực

lực?”

“Có lẽ còn chưa đến ba phần, ba phần thực lực mà đã kinh khủng đến nước

này!”

Vẻ khổ sở trên mặt Trang Nghiêm càng đậm hơn: “Trận chiến này, ta và Quần

Sơn Xã Tắc chi thần, Cốt Túc tinh quân, Liêm Trinh tinh quân, Thần Hành tinh

quân, năm người liên thủ mà lại bị nàng làm thịt Cốt Túc tinh quân, sau đó một

thương đánh ta trọng thương. Ngươi có thể tưởng tượng được sức chiến đấu của

nàng chưa.”

Tần Phụng Tiên không khỏi hít một hơi khí lạnh, sau đó nhắm mắt lại, rất lâu

vẫn không nói gì.

Nhưng không lâu sau, đôi thiết kích của hắn chợt phát ra từng trận ong ong.

Hai cỗ khí thế sắc bén xông thẳng lên trời, chấn động hư không.

Tần Phụng Tiên phát ra một tiếng than thở: “Đây chẳng lẽ là ý trời? Thật sự

không thể tránh ‘cửu cửu hạo kiếp’ này sao? Nhất định phải ứng ở trên người

Tần thị ta?”

“Thiết Sơn Tần thị ta, sao lại xuất hiện một nghiệp chướng như vậy, nhất định

phải dẫn kiếp nạn này lên người Thiết Sơn Tần thị ta?”

Trang Nghiêm nghe mấy lời đường hoàng chính nghĩa của hắn thì lại vô cảm.

Hắn lạnh nhạt nói: “Tần huynh vẫn lo lắng cho bản thân mình thì hơn, Tần Mộc

Ca vương giả trở về, nhất định sẽ thanh toán tất cả, có oán báo oán, có thù báo

thù. Tần huynh ngươi còn chuẩn bị trốn ở chỗ này, chờ Tần Mộc Ca đến tận cửa

sao? Ngươi không thoát đâu.”

Khoảnh khắc này, sát ý mãnh liệt của hai người bọn họ giao cảm với vùng

không gian này, khiến cho mây đen cuồn cuộn kéo đến.

Những tia chớp lóng lánh trong tầng mây, phát ra những âm thanh đinh tai nhức

óc, rung động tâm can.

“Đã là nghiệp chướng của Tần gia ta, Tần mỗ tự nhiên sẽ ra mặt xử lý.”

Tần Phụng Tiên nghiêng người qua một bên, làm dấu xin mời: “Trang lão đệ,

mời vào trong thương lượng, ta có thể thuận tiện chữa thương cho ngươi.”

Hắn cũng muốn thông qua vết thương của Trang Nghiêm, để nhìn thương pháp

của Tần Mộc Ca đã đến trình độ nào.

Trang Nghiêm cũng không từ chối, trực tiếp đi vào trong phòng rồi ngồi xuống,

với lại còn mặc kệ để cho Tần Phụng Tiên ngồi xuống phía sau mình.

Nếu như là trước kia, thì hắn còn có vài phần phòng bị.

Nhưng bây giờ sao, Trang Nghiêm tin tưởng Tần Phụng Tiên sẽ không mất lý

trí như vậy.

Sắc mặt hắn âm trầm: “Tần huynh, con đường phía trước của chúng ta rất gian

nan. Nhiều nhất là nửa năm… Trong vòng nửa năm, sức chiến đấu của Tần Mộc

Ca nhất định sẽ bước vào cảnh giới ‘Gần Thần’.”

“Đến khi đó, mặc kệ là Thần Đao môn của ta, hay là Tần Phụng Tiên ngươi, tất

cả đều phải chết, toàn bộ thiên địa này, đều không có chỗ cho chúng ta dung

thân.”

Tần Phụng Tiên lại nhìn kỹ vết thương của Trang Nghiêm, sau đó đặt tay lên

gần miệng vết thương của Trang Nghiêm.

Một cái chớp mắt tiếp theo, từng đạo thương khí ác liệt bắn ra khỏi miệng vết

thương, khiến cho căn phòng đá xanh này bị thủng trăm ngàn lỗ.

“Ta đã biết sâu cạn của nàng, há có thể để nàng sống đến khi đó? Chúng ta có

thể giết nàng một lần, vậy cũng có thể giết nàng lần thứ hai.”

Mặt Trang Nghiêm không hề có cảm xúc, thản nhiên như không: “Giết? Nói

nghe thì dễ. Tần Mộc Ca sẽ không cho ngươi cơ hội ám hại nàng lần nữa, ngươi

có chú ý đến vết thương trên người ta không? Nàng đã tự ngưng tụ huyết mạch

ở bước đầu, khiến cho thần uy của Vạn Thần Kiếp nhà các ngươi đã tăng thêm

một tầng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play