Sở Hi Thanh vừa mới đi vào, ông lão áo trắng và thần nhãn đỏ như máu đã cùng

nhìn về phía hắn.

Hai cái một người một vật vẫn đang nhìn hắn, mãi đến khi Sở Hi Thanh đi vào

bên trong điện, đi vào trước chín bậc thang dưới ghế tông chủ mà vẫn không có

bất kỳ phản ứng nào.

Sở Hi Thanh không hiểu gì về phù trận cả, hắn cứ đi thẳng vào trong, nhưng tòa

trận pháp kia lại không có phản ứng gì.

Có điều, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Sở Hi Thanh phát hiện

trong mắt ông lão áo trắng kia tựa như có một chút khó hiểu, bất đắc dĩ và ghét

bỏ.

Giống như một người nhìn thấy một đống phân trên bàn ăn, nhưng lại không thể

không nuốt vào.

Sở Hi Thanh nghĩ thầm, chỉ sợ mình cũng không phải lựa chọn lý tưởng trong

suy nghĩ của vị tông chủ này.

Con đường của hắn đã thành hình, tu luyện chính là Vô Tướng công, là Hỗn

Độn chi pháp, lại không biết chữ nào với pháp thuật.

Có lẽ vị này cũng là nể mặt Mộc Kiếm Tiên và mấy trăm vạn di chí của môn

nhân đệ tử nên không thể làm gì.

Mà ngay khi Sở Hi Thanh bước lên bậc thang thứ nhất, hắn bỗng nhiên nhíu

chặt lông mày, rồi chợt lùi về sau, trở lại nơi cửa.

“Sao thế?” Vẻ mặt Sở Vân Vân đầy ngờ vực: “Có gì không đúng sao?”

Thần nhãn kia rõ ràng là không có động tĩnh gì, không có bất kỳ ý đồ công kích

nào.

“Vị tiền bối kia vừa giao lưu với ta.”

Thần sắc Sở Hi Thanh phức tạp, nhìn ông lão tóc trắng ở bên trong điện: “Ngày

xưa, khi bọn họ chuẩn bị thuật Điều Đình Tạo Hóa, thì bị ‘Vạn Trá chi chủ’ Bàn

Nhược lừa dối, xuất hiện sơ hở trí mạng, dẫn đến sắp thành lại bại.”

“Nhưng cái sơ hở này đều tụ ở trên thân vị tiền bối này, hắn có thể bài trừ bản

thân ra ngoài, cũng có thể cách ly viên ‘Tam Đế thần nhãn’ kia, trợ giúp người

hoàn thành Điều Đình Tạo Hóa cấp bậc Vĩnh Hằng, do đó lấy thân phàm nhân,

chứng đạo Vĩnh hằng, thành tựu thần vị.”

La Hán Tông nghe vậy thì cả kinh, sau đó lại thoải mái: “Đao Quân khinh

thường cái này đúng không? Thần linh Vĩnh Hằng như vậy, chính là loại yếu

nhất trong thiên địa, cũng không mạnh hơn võ tu Siêu Phẩm bao nhiêu.”

Trừ phi là hòa viên ‘Tam Đế thần nhãn’ kia vào trong thần khu Vĩnh Hằng của

mình.

Nhưng mà Dương Thần – Thái Hạo và Kim Thần – Bạch Chúc đã phục sinh, La

Hầu có thể trở về bất cứ lúc nào… Làm như vậy tuy có thể thu hoạch được lực

lượng mạnh mẽ, nhưng hậu hoạn vô cùng.

“Không chỉ là vậy.” Sở Hi Thanh hít một hơi: “Còn cần phải hạ lời thề trước

‘Tam Đế thần nhãn’ và Thần Khế thiên bi trong tay vị này. Phải truyền thừa đại

đạo của Thái Vi Viên, trong vòng mười năm, phải bồi dưỡng ra ba ngàn thuật sư

thất phẩm cho Thái Vi Viên.”

“Ngoài ra, còn cần 100 người đạt đến cấp độ tứ phẩm, một người đạt đến cảnh

giới nhị phẩm. Nhất định phải là môn hạ chân chính của Thái Vi Viên, trong

vòng mười năm có thực lực tiếp quản Thái Vi Viên.”

Mấy người Sở Vân Vân không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Bồi dưỡng 3000 thuật sư thất phẩm không khó, với tài nguyên bây giờ của Sở

Hi Thanh, và cả lực lượng của Vô Tướng thần tông, việc này là rất đơn giản.

Mười năm một trăm cái thuật sư tứ phẩm, hơi cố gắng một chút là có thể hoàn

thành.

Đơn giản là tìm 100 cái hạt giống thuật sư cấp siêu thiên kiêu cho Thái Vi Viên

thôi.

Nhưng muốn bồi dưỡng một thuật sư nhị phẩm trong vòng mười năm, thì lại

khó như lên trời.

Sở Hi Thanh hiển nhiên là không muốn gánh chịu cái gánh nặng và nhân quả

này.

“Không biết chư vị có ý nghĩ gì không?”

Ánh mắt Sở Hi Thanh đảo qua đám người: “Việc bồi dưỡng thuật sư cho Thái

Vi Viên, chúng ta có thể hợp sức, có thể nghĩ biện pháp. Cái cơ hội chứng đạo

Vĩnh Hằng này, lại là thiên hạ hiếm có, có thể trăm vạn năm cũng không gặp

một lần.”

Sở Vân Vân chắp tay sau lưng, không hề có phản ứng gì.

Kiếm Tàng Phong cũng lắc đầu không có hứng thú.

La Hán Tông thì cười khổ, tuy hắn chỉ là tán tu, nhưng cũng không nhìn trúng

cái thần vị yếu đuối như vậy.

Phong Tam thì lại khinh thường ra mặt: “Chiếm thần vị yếu như vậy để làm gì,

dựa vào ngoại lực thì còn gọi là chứng đạo sao?”

Sở Hi Thanh gãi gãi đầu: “Vậy để ta hỏi những người khác.”

Hắn hơi vung tay lên, ném bốn tấm tin phù ra ngoài.

Sở Hi Thanh tự nhiên không thể hỏi bốn tên nội quỷ dưới trướng.

Hắn sẽ không ngu đến mức để cho mấy người này nhận được chỗ tốt như vậy.

Chỉ một lát sau, mấy người Lục Loạn Ly, Diệp Tri Thu, Tông Tam Bình và

Nhậm TIếu Ngã đều lần lượt trả lời.

Sở Hi Thanh xem xong thì không khỏi ‘chậc’ một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối: “Đều

là hạng người tâm cao khí ngạo nha.”

Tất cả mọi người đều từ chối.

Nhưng mà cũng không có gì kỳ lạ, bốn người đều có hi vọng tiến vào Siêu

Phẩm, thấp nhất cũng là nhất phẩm, quả thực là không quá để ý cái phần cơ

duyên này.

Nội tâm Sở Hi Thanh lại hơi động: “Tiểu Chiêu, hay là ngươi lên?”

Bạch Tiểu Chiêu nằm trên đỉnh đầu hắn lập tức lắc đầu, lắc mạnh như trống bòi.

Thừa Hoàng tuổi thọ rất cao, sống rất lâu, sống mười mấy vạn năm cũng là bình

thường.

Chỉ sợ sau này nàng không cần làm gì, sau mười mấy vạn năm cũng có thể nắm

giữ năng lực như Lê Sơn Lão Mẫu, thu được thần lực Vĩnh Hằng, cần gì phải đi

chứng đạo Vĩnh Hằng như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play