Đó là vị trí cao nhất trong Thái Hạo điện, trên bảo tọa của tông chủ là một ông

lão tóc trắng.

Tuy rằng ông lão này đã chết, nhưng thân thể lại được bảo tồn hoàn hảo như hai

vị Siêu Phẩm tọa trấn trong âm dương ngư nhãn của trận pháp, máu thịt tươi

sống, nhìn như người sống.

Hắn khoảng bảy mươi, râu tóc bạc trắng, lại không có vẻ già nua.

Mày trắng như kiếm, ánh mắt lấp lánh, ngũ quan như điêu khắc, khí chất là mờ

ảo, cao cao không thể với tới.

Đỉnh đầu của hắn là một búi tóc trắng kết thành đạo quan, kết hợp với bộ đạo

bào màu trắng, khiến ông lão như tiên nhân trên Cửu Thiên.

Chỉ là má trái của ông lão này lại tựa như che một lớp bùn đen, nhìn qua cực kỳ

ghê tởm và dữ tợn.

Còn có bốn đạo linh quang đang vờn quanh hai bên trái phải.

Sở Hi Thanh nhìn kỹ, mới phát hiện đó là bốn cái thần khí trấn tông của Thái Vi

Viên.

“Trung Ương Mậu Kỷ Trấn Nguyên đồ”, ‘Vạn Pháp nguyên giới’, ‘Chu Thiên

Tinh Đấu Trụ Quang bàn’ và ‘Thiên Mệnh Đầu’ (xúc xắc).

Chúng vờn quanh người ông lão, khí cơ trên thân lại rất kỳ quái.

Bốn cái thần khí tựa như đang đối kháng với ông lão, nhưng khí cơ lại có chút

giao hòa lẫn nhau.

Sở Hi Thanh nghi ngờ không thôi.

Ông lão này nhìn như ngã xuống đã lâu, chỉ là…

“Hắn vẫn chưa chết hắn, vẫn còn một ít ý thức còn sót lại.”

La Hán Tông quan sát trận pháp bên trong diện, vẻ mặt giật mình kinh hãi:

“Chắc hẳn bọn họ muốn mượn thần lực của một vị Ma thần để triển khai Điều

Đình Tạo Hóa cấp bậc Vĩnh Hằng, bọn họ muốn vị tông chủ này dung hợp với

thần nhãn, lại bị thần nhãn và lực lượng Ma thần phản phệ.”

Trình độ phù trận của hắn cực cao, trừ Vũ Côn Luân ra thì gần như là có một

không hai thiên hạ, chỉ một lát là đã suy đoán được tám chín phần mười.

“Hẳn là như vậy!”

Sở Vân Vân lại âm thầm kinh ngạc, nghĩ thầm rốt cuộc là loại nguy cơ như thế

nào, mới khiến cho Thái Vi Viên có hành động điên cuồng như thế?

“Các ngươi đừng đi vào, chờ ta ở bên ngoài…”

Sở Vân Vân vừa dứt lời, đã cầm Nghịch Thần Kỳ bước vào trong Thái Hạo

điện.

Thân hình nàng như quỷ mỵ, mang theo từng tầng ảo ảnh, lấp lóe qua lại bên

trong tòa ‘Lưỡng Nghi Bát Quái Lục Thập Tứ Tượng trận’ này.

Lúc này, Sở Vân Vân cũng thể hiện trình độ pháp thuật vô cùng nhuần nhuyễn

của mình.

Mỗi một nơi nàng đặt chân vào, đều vừa đúng, không khiến cho đại trận phản

kích, cũng không tạo thành nhiễu loạn gì với tòa trận pháp này.

Lúc này, cái nhãn cầu màu đỏ kia đã nhìn chằm chằm vào Sở Vân Vân.

Ông lão áo trắng ngồi trên cao kia cũng bỗng nhiên trợn mắt lên, lộ ra một vệt

ánh sáng sắc bén.

Ánh mắt của hắn cũng đi theo bóng người của Sở Vân Vân, tựa như đang quan

sát thiếu nữ giáp đen này.

Trong đáy mắt của hắn tựa như sinh sôi ý mừng, nhưng lại ngay sau đó lại hiện

ra vẻ thất vọng.

Mà một cái chớp mắt tiếp theo, nhãn cầu khổng lồ màu đỏ kia bỗng nhiên bắn

ra một bó kim quang chói mắt.

Sắc mặt Sở Vân Vân chợt thay đổi.

Nàng cũng không dám chống đỡ chính diện, Nghịch Thần Kỳ bên tay phải vạch

ngang một cái, làm cho không gian chung quanh rung chuyển kịch liệt, khiến

cho bó kim quang kia bị bẻ cong.

Trong khoảnh khắc này, bóng người Sở Vân Vân lóe lên một cái, trở lại trước

cửa Thái Hạo điện.

Nhãn cầu khổng lồ kia cũng khôi phục yên tĩnh, khiến cho nàng thở phào một

hơi.

Đây là La Hán Tông cướp cho nàng cái thân phận đệ tử chân truyền, nên cái

thần nhãn này mới không đuổi tận giết tuyệt.

Mấy người Sở Hi Thanh thì đã tan tác như chim muông, bọn họ đều chạy trốn

ra rất xa.

Sau khi nhìn thấy cảnh này thì bọn họ mới bình tĩnh lại, rồi thản nhiên như

không có chuyện gì mà trở về chỗ cũ.

“Vị tông chủ đời cuối của Thái Vi Viên này, quả thực là còn sót lại chút ý chí, hi

vọng có thể lựa chọn một người kế thừa đạo thống Thái Vi Viên, nhưng hình

như hắn không hài lòng với ta lắm.”

Khóe môi Sở Vân Vân giật giật, sau đó lại nhìn về phía Sở Hi Thanh: “Nên để

người khác tiến vào thử xem.”

Sở Hi Thanh nhíu chặt lông mày.

Ngay cả Sở Vân Vân cũng không dám chống lại bó kim quang kia, mình tiến

vào có bị phân thây thành thịt miếng không?

Nhưng vào lúc này, Kiếm Tàng Phong, La Hán Tông và Phong Tam đều đưa

mắt nhìn hắn.

Kiếm Tàng Phong xoa cằm nói: “Nếu nói ai trong số mấy người chúng ta có thể

được vị tông chủ này tán thành, vậy cũng chỉ có thể là Sở sư đệ. Sư đệ thiên phú

cao tuyệt, lại kế thừa mấy trăm vạn ý chí của Thái Vi Viên, lại có một bộ phận

thần lực của Mộc Kiếm Tiên, thiên hạ ngày nay, ngoài ngươi ra còn có ai?”

Sở Hi Thanh cũng phải thừa nhận hắn nói rất có đạo lý.

Hắn ngẩng đầu nhìn cái thần nhãn đang trôi nổi giữa không trung kia, do dự

một chút rồi nuốt một ngụm nước miếng, nhắm mắt bước vào trong điện.

Sở Hi Thanh vẫn có vài phần nắm chắc.

Hắn có ‘Bàn Cổ thần phong’, chỉ cần tự phong ấn ba ngày năm ngày, chờ tông

môn đến cứu viện là được.

Ngoài ra, Vô Tướng thần tông cũng đã chuẩn bị pháp thuật phục sinh hắn từ lâu

rồi, dù bộ thân thể này thần hồn câu diệt, thì cũng có thể phục sinh lần nữa.

Đây là đãi ngộ mà Lý Trường Sinh cũng không có!

Nhưng sau khi phục sinh, cơ thể Sở Hi Thanh sẽ rất yếu đuối, không gánh chịu

nổi những pháp khí ở trên người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play