Tần Tịch Nhan không khỏi sinh lòng do dự.

Mình có nên đi gặp mặt Sở Hi Thanh hay không?

Tần Tịch Nhan lập tức cười gằn một tiếng, tiếp tục bay xuống dưới.

Nàng gặp mặt sư đệ của mình, đây là thiên kinh địa nghĩa.

Hơn nữa, nàng muốn cho Kiến Nguyên đế biết, ngoại trừ triều đình ra, nàng

cũng còn lựa chọn khác.

Sở Hi Thanh đã cảm ứng được Tần Tịch Nhan đến, ngẩng đầu nhìn sang, cười

nói: “Đúng là trùng hợp, không ngờ Tần sư muội cũng đến thành Vọng An.”

Tần Tịch Nhan không khỏi thầm ‘hừ’ một tiếng.

Tính cách của Sở Hi Thanh này đúng là vô cùng cường thế, ngay cả xưng hô

cũng phải ép nàng một bậc.

Nhưng Sở Hi Thanh thân là song thánh truyền của Vô Tướng thần tông, gọi

nàng là sư muội cũng có đạo lý.

Mặt Tần Tịch Nhan thản nhiên, bay xuống bên người Sở Hi Thanh: “Ta cũng

không ngờ, khi nhìn thấy Dục Nhật thần chu của ngươi, ta cũng vừa bất ngờ lại

vừa vui mừng.”

Nàng ngưng thần nhìn Sở Hi Thanh: “Mấy tháng không gặp, phong thái sư đệ

càng hơn xưa. Ta đã nghe nói chuyện ở Đông Châu, có người nói Thiết Kỳ

Bang đã bao phủ hai châu Đông và Phì, bắt được 6700 dặm hạ du sông Thần

Tú, có người nói còn chiếm được lối vào con kênh lớn Sơn Dương. Bây giờ

binh cường mã tráng, cao thủ như mây, có thể nói là cơ nghiệp sơ thành, chúc

mừng Sở sư đệ.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì cười ha ha.

Thần sắc hắn đắc ý, lời nói lại khiêm tốn: “Chút chuyện nhỏ thôi, không bằng

Thiết Sơn Tần thị các ngươi được. Tuy Giang Nam nhiều lương, nhân khẩu

đông đúc, nhưng mà sản xuất linh dược lại không bằng một phần mười bắc địa,

về phần các loại thiên tài địa bảo khác thì không phải nói.’

“Bây giờ đúng là có không ít cao thủ mộ danh ta mà đến, nhưng mà thu nhập ở

Giang Nam có hạn, ta cũng không biết nên làm gì để nuôi bọn họ. Nếu như tài

lực không cải thiện, một thời gian nữa cục diện sẽ tan vỡ.”

Hắn hít một hơi, ra vẻ suy tư hói: “Tần sư muội vào kinh là để gặp Kiến

Nguyên đế? Lúc này ngươi không đi khơi thông quan hệ, trái lại còn dành thời

gian đến tìm ta, chứng tỏ là có chuyện quan trọng?”

Khí cơ Tần Tịch Nhan hơi cứng lại.

Nàng không xác định lời này của Sở Hi Thanh là cố ý hay không, là ngầm trào

phúng nàng, hay là không quan tâm hành vi thân mật với triều đình của nàng.

Còn về phần khơi thông quan hệ…

Theo Tần Tịch Nhan, Sở Hi Thanh cũng chính là một nhân vật mấu chốt trong

cần rút ngắn quan hệ, hắn chỉ đứng sau Kiến Nguyên đế.

Lúc này, nàng lại không tự chủ được mà nghĩ đến tỷ tỷ Tần Mộc Ca của mình.

Khi tỷ tỷ còn tại thế, nàng cần gì phải cúi đầu trước một thiếu niên nhỏ hơn

mình như này chứ?

Nàng cũng không cần lấy lòng người khác, xưa này đều là người khác lấy lòng

nàng.

Nếu như tỷ tỷ của nàng vẫn còn, nếu như thời gian có thể trở lại ba năm trước,

như vậy dù nàng có bất mãn với sự quản lý của tỷ tỷ thế nào, dù có phẫn hận

phụ thân bất công ra sao, dù có hâm mộ địa vị và quyền lực của tỷ tỷ hơn nữa,

thì nàng cũng nhất định sẽ không…

Tần Tịch Nhan đã thu hồi tâm tư, trên mặt chất đầy nụ cười: “Sư đệ nói đùa rồi,

lần này Kiến Nguyên đế mời ta vào kinh là để xếp chức. Trên người ta gánh

chức vụ phòng vệ U Châu, phải tuân theo quy củ của triều đình.”

“Nếu theo ý của ta, thì ta càng muốn ở lại Vô Tướng thần sơn để nguyên cứu

Nhai Tí Đao. Nói cho cùng, quyền lực và chức quan chỉ là vật ngoài thân, võ

đạo mới là căn cơ của chúng ta. Nhưng mà chức vụ nhà ta là thế tập, không thể

để nó mất trong tay ta được, nên không thể không đến.”

Vẻ mặt Tần Tịch Nhan buồn khổ, lời nói kín kẽ không một lỗ hổng.

Nàng thấy vẻ mặt Sở Hi Thanh bình tĩnh không lay động, tựa như không để ý

lắm, liền đổi giọng: “Vậy vì sao sư đệ lại vào kinh? Có người nói hai ngày trước

các ngươi đã bình định Thủy Thiên hội, chiếm các quận Phì Châu, thời điểm

này sư đệ không tọa trấn trong bang, chủ trì đại cục, lại đến Vọng An làm gì?”

Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên, chỉ chỉ xuống dưới chân: “Ta đến cứu viện

một thuộc hạ của ta, nhân tiện đi xem tòa Tây Sơn này.”

“Tây Sơn?” Tần Tịch Nhan hơi ngờ vực: “Tây Sơn chính là danh lam thắng

cảnh của Vọng An, Vọng An có tám nơi như vậy, Tây Sơn này chiếm ba, quả

thực rất là đẹp.”

Trong lòng nàng lại thấy khó hiểu, cái ngọn núi rách nát này thì có gì đáng

xem?

Vị trước mắt này cũng không giống với người thích tình thơ ý họa, du sơn

ngoạn thủy.

“Không phải, ta không có hứng thú với phong cảnh.”

Sở Hi Thanh lắc đầu: “Tần sư muội, ngươi không biết đó thôi, quận Tú Thủy

chúng ta cũng có một tòa Tây Sơn.”

Tần Tịch Nhan vẫn không hiểu lắm, mãi đến khi Sở Hi Thanh nói ra câu tiếp

theo: “Gần đây có một cao nhân pháp thuật nói cho ta, trước khi Kiến Nguyên

đế đăng cơ, trong kinh thành có một lời sấm, Tần Sở tốt, nhật thăng Tây Sơn.

Không biết sư muội đã từng nghe câu nói này chưa?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play