Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng, buồn cười nói: “m mưu của các ngươi đơn giản

như vậy, Sở mỗ còn không nhận ra thì há không phải ngu xuẩn vụng về như các

ngươi?”

“Các hạ vì lá cờ Nghịch Thần Kỳ, nên không thể không đến.”

Chử Kinh Hồng châm biếm lại: “Có điều, ta vẫn rất bội phục Đao Quân, biết rõ

nơi này là tử địa mà còn dám đến. Nếu là ta ngươi, tình nguyện không cần lá cờ

Nghịch Thần Kỳ, cũng phải trốn ở tổng đà Thiết Kỳ Bang.”

Hắn quét mắt nhìn đám người bên cạnh Sở Hi Thanh: “Tự mình tìm cái chết thì

cũng thôi, cần gì phải liên lụy những thuộc hạ này, cần gì phải khổ như vậy?”

Sở Hi Thanh không khỏi mỉm cười, lắc đầu nói: “Câu nói này, phải để ta nói

mới đúng. Xem ra các hạ không chỉ ngu xuẩn mà còn bị mù.”

Mù nên mới không nhận ra chênh lệch của song phương.

Sau đó, thần sắc của hắn nghiêm lại, tay đè trường đao bên hông: “Ta rất tò mò,

kẻ sau lưng ngươi là ai? Có thể điều động thế lực khắp nơi trong thiên hạ, năng

lượng của người này không cạn. Nói tên của hắn, hôm nay ta có thể cho ngươi

chết toàn thây.”

Chử Kinh Hồng nghe vậy thì cười to, giống như vừa nghe thấy chuyện cười rất

hoang đường nào đó.

Tận hai cái hô hấp sau, hắn mới dừng lại.

Lúc này, giọng nói của Chử Kinh Hồng đã lạnh lẽo và sắc bén như đao: “Xem

ra Đao Quân rất tự tin, dưới trướng ngươi đúng là cao thủ như mây, chỉ võ tu

nhất phẩm cũng có vài vị. Chỉ là…”

Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên: “Thì ra là ngươi không bị mù.”

Chử Kinh Hồng híp mắt lại, hắn không để ý đến Sở Hi Thanh, tiếp tục nói: “Chỉ

là dưới trướng Đao Quân có mấy người đáng tin chứ? Đao Quân lại có biết, có

bao nhiêu người bên cạnh ngươi đã âm thầm liên lạc với chúng ta? Có bao

nhiêu người chuẩn bị chọc ngươi một đao? Giống như vị Ngụy Nguyên Tùng

Ngụy đại trưởng lão của Vô Thượng huyền tông này, tại hai khắc trước còn

truyền tin phù cho ta.”

Chỉ có Chử Kinh Hồng biết, những câu này của hắn thật ra là đang động viên

đồng bọn.

Đoàn người này của Sở Hi Thanh quá mạnh, mạnh đến mức làm cho bọn họ

cũng phải sợ.

Bởi vậy, ngoại trừ Chử Kinh Hồng và nam tử đầu trọc, còn có Lạc Hoa Lưu

Thủy – Nghiêm Long ra, thì tất cả mọi người đều hơi dao động.

Ngụy Nguyên Tùng nghe vậy thì vừa kinh vừa sợ.

Hắn phát hiện Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn về phía mình, lửa giận của Ngụy

Nguyên Tùng bùng lên, mở miệng chửi mắng: “Quả thực là ăn nói linh tinh! Ta

từng liên hệ với ngươi? Ngươi có chứng cứ gì? Đao Quân, hắn đang ngậm máu

phun người, ngươi đừng tin hắn!”

Thật ra thì hắn đã từng liên lạc.

Nhưng khi đó Sở Hi Thanh còn chưa thu phục mấy người Long Tú Chi và Ba

Đông, cũng chưa gặp thuật sư Thời Tri Mệnh.

May mắn là hắn cẩn thận, thủ pháp liên lạc cực kỳ bí mật, đảm bảo Chử Kinh

Hồng không thể lấy ra bất kỳ chứng cứ nào.

Chử Kinh Hồng thấy thế thì nhất thời sửng sốt.

Phản ứng của Ngụy Nguyên Tùng hoàn toàn khác biệt với những gì hắn tưởng

tượng.

Sau đó hắn cũng không để ý lắm, vị đại trưởng lão của Vô Thượng huyền tông

này không chỉ là con cáo già, còn bụng dạ hẹp hòi, có lẽ là đang tức giận vì

mình bán đứng hắn?

Chỉ là sau khi hắn nói việc này ra, Ngụy Nguyên Tùng đã không thể làm cỏ đầu

tường nữa.

Chử Kinh Hồng cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén như đao: “Nhật Già La

huynh, làm phiền ngươi rồi!”

Chỉ cần Nhật Già La thả sương khói ra, hôm nay Sở Hi Thanh chắc chắn phải

chết!

Trong màn sương khói, đám nội ứng bên người Sở Hi Thanh sẽ thỏa sức ra tay.

Nam tử đầu trọc bên cạnh hắn cũng có thể thi triển tất cả lực lượng.

Chỉ là hắn vừa mới nói xong, Đại Hắc Thiên - Nhật Già La lại không có chút

động tĩnh nào.

Toàn thân hắn đứng đờ ra đó, không nói một lời, không có chút động tĩnh nào,

cũng không có ý định thả khói.

Chử Kinh Hồng không khỏi nhíu chặt lông mày: “Nhật Già La?”

Hắn chợt cảm thấy không đúng, xoay người đánh một quyền về phía thân thể

Nhật Già La.

Một cái chớp mắt tiếp theo, bóng người Nhật Già La bỗng nhiên vỡ vụn, hóa

thành một đoàn khói đen.

Những khói đen này bị một nguồn sức mạnh kéo lên, bay ra mấy dặm.

Vị Đại Hắc Thiên hạng 29 Địa Bảng này, thế mà lại sử dụng Già Thiên chi pháp

để lừa gạt mấy người Lạc Hoa Lưu Thủy – Nghiêm Long và Chử Kinh Hồng,

bay thẳng về phía Sở Hi Thanh ở cách đó hai dặm.

Lúc này, hắn không chỉ kiềm chế khói đen của mình, mà còn kiềm chế sương

khói của tất cả đồng bọn của hắn.

“Nhật Già La!”

Chử Kinh Hồng không thể tin nổi, đồng thời nhìn Nhật Già La với ánh mắt tràn

đầy sát cơ: “Nhật Già La, ngươi dám! Ngươi có biết mình đang làm gì không?”

“Đương nhiên là biết!”

Nhật Già La vừa nói chuyện vừa lùi lại, đi thẳng đến phía trước mất người Sở

Hi Thanh: “Người xưa có nói, quân tử không đứng dưới bờ tường sắp đổ. Nhật

mỗ còn chưa sống đủ, cũng không chán sống, không muốn chết oan chết uổng.”

Sau đó, Nhật Già La xoay người, ôm quyền thi lễ với Sở Hi Thanh: “Nhật Già

La bái kiến Đao Quân! Nếu Đao Quân tha cho Nhật mỗ một mạng, Nhật Già La

nguyện gia nhập Thiết Kỳ Bang, làm trâu làm ngựa cho Đao Quân!”

Người để hắn kiêng kỵ nhất, để hắn quyết tâm quay giáo, thật ra chính là bộ

phân thân hóa thể của Chúc Quang âm.

Còn cả Sở Vân Vân, vị này rất có thể là cao thủ thần bí bên trong Vân Hải tiên

cung, nhưng Nhật Già La không thể xác định.

Nhật Già La đã nghĩ kỹ.

Thân phận của Chúc Quang âm cực kỳ phiền phức, trước viễn cổ, tuy vị này là

nửa bước Tạo Hóa, tình hình lại rất không ổn, bị rất nhiều thần linh đuổi giết.

Bên Sở Hi Thanh tuy cũng bị vạn chúng phỉ nhổ, nhưng có Vô Tướng thần tông

làm chỗ dựa, tình thế an toàn hơn Chúc Quang âm nhiều.

Ít nhất thì trong cảnh nội Thần Châu này, trừ phi là những nơi như mộ Cơ

Dương, bằng không thì không ai dám ra tay với Sở Hi Thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play