Kế hoạch ứng phó Thần Ý Xúc Tử Đao của Kiến Nguyên đế, đâu chỉ là Ngưng

Thần quyết.

Mấu chốt vẫn là áp chế tu vị của Sở Hi Thanh!

Chỉ cần tu vị của người này không vào tam phẩm, dù thiên phú có cao đến đâu,

đao pháp vô địch thế nào, thì uy hiếp cũng chỉ có hạn.

Nhưng không thể nói như vậy ở đây được.

Trong đám quần thần Đại Ninh, có vài vị có quan hệ rất sâu với Vô Tướng thần

tông.

Hắn cũng không thể thể hiện địch ý quá rõ ràng với Vô Tướng thần tông, khiến

cho người khác nắm đằng chuôi.

Chu Nguyên Lễ rùng mình một cái, hắn cúi đầu nói: “Bệ hạ, quốc khố xác thực

đã rỗng tuếch, trừ phi tăng thuế, thần không bột sao gột nên hồ.”

Hắn nói đến hai chữ tăng thuế, liền phát hiện không chỉ thiên tử nhíu chặt lông

mày, mà đám quần thần trong điện cũng hiện lên vẻ giận dữ.

Chu Nguyên Lễ chợt đổi giọng: “Tuy nhiên, còn có một biện pháp giúp bệ hạ

xoay sở tiền bạc, bắt đầu từ ngày mai, phát hành ‘Đương thập đại tiền’. Thần

chắc chắn thiên hạ không giàu têm, nhưng thu nhập của triều đình sẽ tăng vọt

gấp mấy lần một năm.”

“Đương thập đại tiền?”

Trong điện nhất thời ồn ào ầm ĩ.

Hai năm trước, vì thiên tử muốn phát hành Đương thập đại tiền mà triều đình đã

náo loạn một phen, khiến cho rất nhiều ‘thanh lưu’ liều chết can gián, khiến cho

mấy trăm người bị bãi quan, đấu tranh đảng phái liên miên không dứt.

Mãi đến khi thái sư Độc Cô Thủ xuất sĩ lần nữa, thiên tử mới từ bỏ ý nghĩ này.

Triều đình bây giờ, lại vì việc này mà nhấc lên sóng to gió lớn.

Nhưng khi mọi người đang nghị luận, lại thấy Chỉ huy sứ Thiên nha Cẩm y vệ

Tiếu Hồng Trần và Chỉ huy sư Quân nha Cẩm y vệ Vi Thác Thiên đi vào, sắc

mặt cả hai đều cực kỳ nghiêm túc.

Vi Thác Thiên hơi xấu hổ mà quỳ xuống: “Bệ hạ, Vô Tướng thần tông đang

trắng trợn lùng bắt tất cả thuộc hạ của Quân nha Cẩm y vệ ta ở bốn châu Cực

Băng U Tuyệt, hiện giờ hầu như không ai may mắn thoát khỏi, không một ai có

thể chạy trốn. Hành vi này của Vô Tướng thần tông, quả thực là không coi triều

đình ra gì.”

Vẻ mặt quần thần trong điện nhất thời hơi động, biết đây là Vô Tướng thần tông

bắt đầu tính sổ với triều đình.

Quân nha Cẩm y vệ được thiết lập ở trong quân đội, phân bố ở quận binh và

biên quân, phụ trách quản lý và thăm dò tất cả binh mã Đại Ninh.

Ngoài ra, còn có chức trách tình báo trong quân.

Cuộc chiến Thương Lang nguyên lần này, 300 vạn đại quân cự linh Bất Chu sơn

đi ngang qua mấy chục vạn dặm để xuôi nam đến Băng Châu, Thiên Lang quân

lại không biết gì về chuyện này, khiến cho bị phục kích và bao vây, cũng khiến

cho mấy vạn đệ tử Vô Tướng thần tông rơi vào trong vòng vây.

Người người đều biết là có chuyện gì.

Đây không chỉ là ẩn giấu quân tình.

Nếu như không có người phối hợp với đám Cự linh kia, che giấu hành tung cho

đám Cự linh kia, chắc chắn sẽ không giấu được Thiên Thính viện của Vô

Tướng thần tông.

Nếu Vô Tướng thần tông bị trọng thương, hoặc là ngã xuống thì cũng thôi.

Nhưng bọn họ đã bình yên vượt qua kiếp nạn này, thì sao lại nuốt nổi cơn giận

này!

Đám quần thần trong điện đều lạnh lùng nhìn Vi Thác Thiên.

Thậm chí bọn họ còn sinh ra chút bất mãn với thiên tử.

Đám quan to trong triều này, đa số đều xuất thân từ các thế gia môn phiệt

phương bắc, có thể nói là tràn đầy nợ máu với Cự linh.

Mà chuyện Quân nha Cẩm y vệ cấu kết với Cự linh, đã chạm đến điểm mấu

chốt của bọn họ.

Mọi người cũng không có chứng cứ, nhưng mà chuyện này cần chứng cứ sao?

“Bệ hạ, Vô Tướng thần tông không chỉ bắt thành viên Quân nha Cẩm y vệ, mà

còn bắt rất nhiều đại tướng của triều đình ở quân đội phương bắc.”

Tiếu Hồng Trần nhíu mày, ôm quyền nói: “Theo thần biết, bây giờ có bảy vị đại

tướng quân nhị phẩm, tam phẩm ở Băng Châu mất tích. Có thể đã bị Vô Tướng

thần tông bắt giữ và giam lỏng.”

Đám đại thần nghe vậy, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Thủ đoạn của Vô Tướng thần tông khốc liệt hơn bọn họ tưởng tượng.

Đây đâu chỉ là không coi luật pháp của triều đình ra gì?

Quả thực là đem uy nghiêm của thiên tử, quy củ của triều đình, tất cả đều giẫm

xuống dưới chân!

Nhưng việc này cũng không thể trách người ta.

Ngươi không nói quy củ với người ta, dựa vào cái gì bắt người ta phải tuân thủ

luật pháp với ngươi?

Sắc mặt Kiến Nguyên đế tái nhợt, nhìn Vi Thác Thiên: “Trẫm chỉ muốn biết,

Quân nha Cẩm y vệ Băng Châu có cấu kết với Cự linh hay không?”

Vi Thác Thiên nghe vậy thì sững sờ, sau đó lòng đầy bi thương.

Hắn biết, thiên tử nói câu này thật ra là đang hỏi Quân nha Cẩm y vệ Băng

Châu có dọn dẹp sạch sẽ cái đuôi hay không?

Vi Thác Thiên không khỏi sinh lòng bi thương, hắn biết mình đã rơi vào hàng

ngũ con rơi.

Thiên tử không thể làm gì Vô Tướng thần tông, cũng cực kỳ kiêng kỵ Vô

Tướng thần tông, giờ chỉ có thể ném Quân nha Cẩm y vệ ra để Vô Tướng thần

tông hả giận.

Trên mặt Vi Thác Thiên lại rất bình tĩnh, hắn khấu đầu với Kiến Nguyên đế:

“Bệ hạ, việc này thì thần không rõ. Nhưng thần có nghe nói, gần đây Vạn hộ

Quân nha Cẩm y vệ Băng Châu đúng là có bí mật qua lại với một số thế lực trên

giang hồ, bao quát cả Thần Đao môn.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play