Lục Loạn Ly ở bên cạnh nghe vậy thì không khỏi dựng mày liễu lên.

“Ngươi dựa vào cái gì mà muốn tinh huyết của hắn?”

Không biết nàng lấy dũng khí ở đâu, dù đối mặt với Nhất Kiếm Khuynh Thành

– Vấn Thù Y mà cũng không sợ hãi chút nào, nàng giống như một con hèo bảo

vệ thức ăn của mình vậy.

Nhưng Lục Loạn Ly lập tức phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía Sở Hi Thanh:

“Trong cơ thể Vân Vân có kịch độc và thần chú?”

Sở tiểu muội nhìn qua rất bình thường.

Nếu nàng trúng độc, lại dính ác chú của thần linh, có thể bình yên vô sự sống

đến bây giờ?

Bây giờ lại còn có thể tu hành, đã là thuật sư cấp độ lục phẩm thượng.

Sở Hi Thanh không để ý đến Lục Loạn Ly, hắn híp mắt: “Thành chủ chỉ cần ba

mươi giọt tinh huyết? Cuộc giao dịch này đúng là có lời, ta có thể ép tinh huyết

ra cho ngươi, tiền đề là thành chủ phải lập lời thề, không được đưa tinh huyết

của ta cho người khác, cũng không thể làm bất kỳ chuyện gì gây bất lợi cho ta.”

Hắn nghĩ cuộc giao dịch này quá có lời.

Một viên Thần Nông Hộ Tâm đan có giá trị tương đương với một cái pháp khí

tam phẩm. Toàn bộ tài sản của hắn bây giờ cũng không mua nổi một viên.

Bây giờ hắn chỉ cần bỏ ba mươi giọt tinh huyết ra để đổi.

Sở Hi Thanh cũng đoán được đối phương lấy tinh huyết của hắn làm gì, nhưng

mà nên phòng bị thì vẫn phải phòng.

Tuyệt đối không thể để tinh huyết dễ dàng rơi vào tay của người khác.

Ngày xưa, Tần Mộc Ca bị dính độc chú, rất có thể là bị người thân thiết bán

đứng, khiến kẻ thù lấy được tinh huyết, nên mới bị nguyền rủa.

“Không cần lập lời thề, ta sẽ dùng tinh huyết của ngươi luôn bây giờ.”

Khi Vấn Thù Y nói chuyện, nàng đã lắc mình đến sau lưng Sở Hi Thanh.

Mặt nạ của nàng co rút lại, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn nghiêng nước nghiêng

thành.

Sau đó, nàng cắn một ngụm vào cổ của Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh nhất thời sửng sốt.

Lòng thầm nói không phải bức tinh huyết ra là được sao? Cần gì phải dùng

phương thức này?

Hắn liền phát hiện, Vấn Thù Y không chỉ muốn hút tinh huyết của hắn.

Khi nàng hút máu, Vấn Thù Y đồng thời còn rút lấy nguyên lực Thần Dương

của hắn, đồng thời truyền từng tia nguyên lực Thần âm chi tinh chí thuần vào

trong máu của hắn.

Sở Hi Thanh không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, rồi rùng mình một cái, trên

da thịt của hắn cũng kết một lớp băng mỏng.

Lúc này, hai vai của hắn đều bị Vấn Thù Y khống chế, không thể nhúc nhích,

không thể giãy dụa.

Sở Hi Thanh chỉ có thể dốc hết sức để thôi pháp huyết mạch Thần Dương và

Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết của bản thân, dốc toàn lực để hóa giải, dung

luyện và hấp thu nguyên lực Thần âm.

Nhưng dù cho là như vậy, hắn vẫn cảm thấy nguyên lực trong cơ thể mình đang

nhanh chóng trôi đi, lực lượng âm hàn càng ngày càng nhiều, như là bị nhét vào

trong một khối băng.

Sở Hi Thanh không thể làm gì, hắn trừng mắt nhìn, tìm vui bên trong đau khổ:

“Thành chủ đại nhân làm vậy là không đúng rồi. Ngươi không chỉ muốn ba

mươi giọt tinh huyết, mà còn hút nguyên lực của ta, hơn nữa còn nhét băng của

ngươi vào trong cơ thể ta, hi vọng ta luyện hóa giúp ngươi sao? Cái này há

không phải lừa gạt ta? Phải thêm tiền.”

“Còn nữa, lực lượng âm hàn trong cơ thể ngươi quá nhiều, quả thực là như một

núi băng. Dòng máu của ta có thể giảm bớt nhất thời, nhưng không thể giúp

ngươi quá lâu. Ngoài ra, hiệu suất của phương pháp này quá thấp, hay là chúng

ta thương lượng một phương pháp ổn thỏa hơn. . .”

“Câm miệng!”

Không biết có phải vì hút máu của Sở Hi Thanh hay không, mà gò má trắng

ngọc của Vấn Thù Y lại hiện lên hai rặng mây đỏ, có vẻ kiều diễm ướt át.

Cùng lúc đó, nàng vẫy ống tay áo một cái, đóng băng hơn mười mũi tên vô ảnh

vô hình ở giữa không trung.

Vấn Thù Y cau mày liễu lại.

Kế Tiễn Tiễn bắn tên làm cho nàng cảm thấy tức giận.

Dù là khi mấy người Vương Đông Thiên liên thủ vây công, Vấn Thù Y cũng

không tức giận như vậy.

Vấn đề là tiễn thủ đứng ngoài ba mươi trượng kia, là Đạo thị của Sở Hi Thanh.

Vấn Thù Y hơi do dự, cuối cùng vẫn không trực tiếp đóng băng chết nữ tử này.

Nhưng nàng không định để nữ tử này tiếp tục bắn tên.

Theo một ý niệm của Vấn Thù Y, vô số mưa băng bay lả tả qua bên kia.

Mỗi một mảnh mưa băng đều ngậm lấy hàn lực vô tận, có thể đóng băng tất cả,

khiến cho Kế Tiễn Tiễn ở nơi xa không thể không tránh lui.

Lục Loạn Ly nhìn hình ảnh Vấn Thù Y nắm lấy Sở Hi Thanh từ phía sau, vầng

trán lại rúc vào trong đầu vai của hắn, ra sức hút máu tươi của Sở Hi Thanh, thì

trong lòng tuôn ra một ngọn lửa vô danh, giận đến không nhịn nổi.

Chỉ là kiêng kỵ Sở Hi Thanh tự đáp ứng giao dịch này, cho nên chỉ có thể nén

giận.

Nhưng khi Lục Loạn Ly nghe thấy Sở Hi Thanh nói đến hai chữ ‘lừa gạt’, thì

hoàn toàn không nhịn nổi, lúc này nàng nhấc Khổng Tước đao lên, định một

đao làm thịt Vấn Thù Y. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play