Những bóng người màu đen kia hơi hư ảo, nhưng sau đó từ từ ngưng thành thực

chất.

Một người trong đó lạnh lùng nhìn Kế Tiễn Tiễn: “Vì sao phải chờ đến bây giờ?

Chúng ta đã chờ ở bên ngoài tận một tháng.”

Kế Tiễn Tiễn nhìn mấy người trước mắt, không tự chủ được mà hít một hơi thật

sâu, ánh mắt của nàng từ từ trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị, giọng nói cũng

lạnh lẽo và cứng rắn như băng: “Không phải ta không muốn triệu hồi các ngươi

vào trong cung, mà là không có cơ hội.”

“Vậy sao?” Người kia cười lạnh, ánh mắt như không tin tưởng.

Sau đó hắn lại đưa mắt nhìn bốn phía: “Sở Hi Thanh ở đâu? Pháp thuật Khi

Thiên Võng Địa này chỉ có thể duy trì hai khắc đồng hồ. Nhất định phải giết

chết hắn trong hai khắc này.”

Kế Tiễn Tiễn nghe vậy thì cúi đầu, nắm chặt đôi Độc Tôn đao trong tay áo:

“Quả thực, chúng ta chỉ có hai khắc đồng hồ.”

Lúc này, trong con ngươi của nàng chợt hiện ra vẻ đỏ hồng.

Cùng lúc đó, châu thành U Châu.

Thanh Hư Tử đạp lên một thanh kiếm mà bay xuống dưới, bóng người lóe lên,

lọt vào trong một ngôi nhà dân hẻo lánh.

Nhà dân này khá đơn sơ mộc mạc, không có một bóng người.

Nhưng khi Thanh Hư Tử hạ xuống sân, lại có một người trẻ tuổi đẩy cửa bước

vào.

Hắn vừa đẩy cửa vào vừa nói với vẻ bất đắc dĩ: “Thanh Hư Tử sư thúc, ngài

không thể khiêm tốn một chút sao? Bằng không sớm muộn gì ta cũng bị lộ.”

Thanh Hư Tử liếc mắt nhìn qua.

Đây là một người trẻ tuổi, khoảng tầm ba mươi tuổi, chiều cao hơn bảy thước,

eo nhỏ lưng rộng, hai vai rộng lớn, gương mặt trắng nõn như ngọc, lông mày

như bảo kiếm, mũi như ngọc trụ, miệng tựa đan chu, một đôi mắt đẹp trắng đen

rõ ràng, cực kỳ anh tuấn.

Thanh Hư Tử nhìn thấy người này, khóe môi không khỏi cong lên: “Khí sắc

không tệ, xem ra tu vị của ngươi lại có tiến bộ. Không nói nhảm nữa, Mặc Sĩ sư

điệt, lần này tông chủ bảo ta đến đây là để hỏi ngươi việc có liên quan đến Kế

Tiễn Tiễn.”

Người trẻ tuổi kia, lại chính là thủ trưởng của Kế Tiễn Tiễn, Vạn hộ của Thiên

nha Cẩm y vệ, Mặc Sĩ La Hầu.

Mặc Sĩ La Hầu nghe vậy, không khỏi cười khẽ một tiếng: “Xem ra tông môn

vẫn không yên tâm với Kế Tiễn Tiễn, đúng không?”

Thanh Hư Tử nghe vậy thì hơi gật đầu: “Vị trí của Kế Tiễn Tiễn cực kỳ quan

trọng.”

Theo một trình độ nào đó, nữ tử này thậm chí có thể ảnh hưởng đến hưng suy

của Vô Tướng thần tông, Vô Tướng thần tông há có thể không coi trọng nàng?

Đặc biệt nữ tử này còn là đệ tử mà vị kia một tay nuôi dưỡng, thử hỏi bọn họ há

có thể yên tâm được?

Nếu như không phải Mặc Sĩ La Hầu lên tiếng, trước khi Vân Hải tiên cung mở

cửa, bọn họ đã nghĩ biện pháp trừ khử hoặc đẩy nữ tử này ra rồi.

Tông chủ Lý Trường Sinh đúng là rất tin tưởng Mặc Sĩ La Hầu, không nghi nhờ

chút nào.

Nhưng mà mấy vị đại trưởng lão của Trưởng Lão viện vẫn lo lắng không thôi.

Vì vậy, hắn mới chạy đến nơi này.

“Quan trọng?”

Mặc Sĩ La Hầu hơi trầm ngâm, nghĩ thầm cao tầng của Vô Tướng thần tông coi

trọng Sở Hi Thanh hơn những gì hắn tưởng tượng nhiều lắm.

Sau đó hắn nhoẻn miệng cười, đặt một xấp tin phù màu vàng ở trước mặt Thanh

Hư Tử: “Sư thúc, ta mở miệng nói tông môn không cần làm gì, tự nhiên là có

căn cứ.”

Thanh Hư Tử thấy thế thì hơi nhướng mày, cầm đám tin phù kia lên.

“Đây là? Là thư Kế Tiễn Tiễn gửi cho các ngươi?”

“Không sai! Bắt đầu từ khi nàng thay tên đổi họ, ẩn núp bên người Sở Hi

Thanh, mỗi nửa tháng đều sẽ báo cáo với ta. Nếu như có tình huống khẩn cấp,

thì sẽ còn có nhiều tin phù hơn.”

Mặc Sĩ La Hầu mở quạt xếp trong tay ra, đang mùa đông mà vẫn dùng quạt:

“Ngài nhìn nội dung nàng viết thì sẽ hiểu vì sao ta lại nói với tông môn như

vậy.”

Thanh Hư Tử đã đang đọc.

Hắn nhìn qua một lượt, sau đó ‘a’ một tiếng rồi rơi vào trầm tư: “Thì ra là như

vậy, thái độ của nàng từ từ thay đổi, lúc bắt đầu thì chỉ ứng phó cho qua chuyện,

sau đó lại tập trung thăm dò tình báo, tất cả chuyện lớn nhỏ đều không bỏ sót.”

“Mấy tháng sau, văn tự của nàng nhìn như tả thật, dài dòng, nhưng bên trong

chỉ ghi chép những việc vặt vãnh không có ý nghĩa, hoặc là một ít tin tức có thể

nghe đồn trong giang hồ. Trái tim của nàng. . . đã thay đổi?”

Thanh Hư Tử nói đến chỗ này thì hơi dừng lại: “Nhưng điều này có thể sao?

Đường đường là đệ tử của ‘Bảy đời Thượng phụ’, sẽ vì tình yêu nam nữ mà từ

bỏ tín niệm và mệnh lệnh của sư huynh nàng sao? Ngươi đừng quên, nàng tu

luyện chính là Duy Ngã Độc Tôn Đao!”

Môn đao pháp này cực kỳ đặc thù, không chỉ cần ý chí cực kỳ mạnh mẽ, mà

cũng cần cố thủ tín niệm của bản thân, không thể dao động.

Thật ra Thanh Hư Tử cũng không xác định, Kế Tiễn Tiễn có rơi vào tình yêu

nam nữ hay không.

Nhưng trên thế gian này, có nguyên nhân nào có thể làm thay đổi một Thiên hộ

Cẩm y vệ trung thành tuyệt đối với triều đình, bỗng nhiên lại phản bội triều

đình?

Nghĩ đến gương mặt kia của Sở Hi Thanh, tự nhiên có thể tưởng tượng được

nguyên do trong đó. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play