“Đúng là rất kỳ quái.”

Lục Loạn Ly cũng hơi suy tư nói: “Nàng tạo ra cây cầu băng này để làm gì?

Bay qua vừa nhanh vừa khỏe. Dù thế nào cũng không thể là khoe khoang với

chúng ta, đúng không? Khoe khoang thần thông và chân nguyên vô lượng của

nàng?”

Chu Lương Thần cũng cảm thấy không đúng, hắn vuốt cằm: “Không thể nào,

đường đường là Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y, há có thể nhạt nhẽo

như vậy? A. . . Lẽ nào nàng tạo cái cầu băng này là cho một người đặc biệt nào

đó?”

Sở Vân Vân không nói gì, nàng khoanh tay trước ngực, dùng ánh mắt nhìn thấu

tất cả đề nhìn về phía đối diện.

Chu Lương Thần là người nói vô tâm, Sở Hi Thanh lại là người nghe có ý.

Hắn nhớ đến trận chiến trong mây mù vừa rồi, Vấn Thù Y đã âm thầm trợ giúp

hắn.

Lẽ nào Vấn Thù Y tạo cây cầu băng này là để giúp mình?

Sau đó Sở Hi Thanh lại lắc đầu.

Lòng thầm nói không thể nào, ý nghĩ quả thực là quá kỳ lạ.

Vấn Thù Y không thân không quen với hắn, dựa vào cái gì mà giúp hắn?

Mình quả thực là nghĩ nhiều . . .

Khi Sở Hi Thanh đang suy nghĩ lung tung, Lục Loạn Ly cũng cười một tiếng:

“Hoang đường, chuyện này có thể sao? Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y

là hạng người kiêu ngạo thế nào? Người nơi này cũng không có giao tình gì với

nàng, nàng sẽ không vô duyên vô cớ mà hỗ trợ những đối thủ như chúng ta.”

Lúc này, Kiếm Tàng Phong lại phi thân lên, nhẹ nhàng rơi xuống cây cầu băng:

“Nói nhiều như vậy làm gì? Rốt cuộc là thế nào, chúng ta thử một lần là biết rồi,

phải không?”

Hắn là người tài cao gan lớn.

Kiếm Tàng Phong phán đoán, dù bọn họ có gặp chuyện trên cầu băng, thì hắn

cũng có biện pháp đưa tất cả mọi người đến bờ bắc.

Đơn giản là dùng lá bài tẩy mà thôi.

Nếu như có thể đi đến đám mây mù ở phía trước, vậy thì không thể tốt hơn.

Hắn có thể càng thong dong hơn.

Kiếm Tàng Phong hạ xuống mặt cầu băng, đầu tiên là giẫm giẫm vài cái, sau đó

thần sắc hơi động: “Lên đây đi, cây cầu băng này rất chắc chắn, chắc là có thể

đi được.”

Tất cả mọi người trên bờ nghe vậy, vẻ mặt không khỏi rung lên.

Mấy người Chu Lương Thần và Lục Loạn Ly không khỏi hai mặt nhìn nhau, vẻ

mặt cũng đầy kinh ngạc.

Sau khi Kiếm Tàng Phong đi lên lại không có chuyện gì?

Như vậy cây cầu băng này thật sự có thể đi qua bờ bắc?

Lục Loạn Ly nghĩ thầm, chẳng lẽ mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử,

Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y này thật sự là người tốt thích giúp đỡ

mọi người?

Ngay khi Sở Hi Thanh chần chờ, Sở Vân Vân lại thản nhiên nói: “Huynh

trưởng, không bằng chúng ta thử xem, có thể đi qua thì tốt, không được thì

chúng ta lại nghĩ biện pháp khác.”

“Cũng được!” Sở Hi Thanh nghe Sở Vân Vân nói vậy thì tạm thời yên tâm.

Hắn cũng bay lên, hạ xuống bên cạnh Kiếm Tàng Phong: “Vậy thì thử xem.”

Nếu Bá Võ Vương nói là có thể, vậy nhất định là có thể.

Huống hồ Sở Hi Thanh còn từng lĩnh giáo năng lực của Kiếm Tàng Phong rồi.

Người này thâm tàng bất lộ, thủ đoạn và thần thông tầng tầng lớp lớp. cũng là

một người vô cùng đáng tin cậy.

Mấy người Kế Tiễn Tiễn ở phía sau tuy có chút nghi ngờ, nhưng vẫn nhảy lên

theo, tất cả đều hạ xuống mặt cầu băng.

Ban đầu, bọn họ cũng cẩn thận từng li từng tí một, nhưng khi đi được mười

dặm, thì vẫn không cảm nhận được kiếm ý xung kích.

Sở Hi Thanh âm thầm hoảng sợ.

Kiếm ý bên dưới khe sâu này mạnh mẽ đến mức như tồn tại chân thật, nhưng

chúng nó đều bị đóng băng, không thể nào tiếp cận vào phạm vi một trượng

quanh cầu băng.

Ngay khi mấy người Sở Hi Thanh cũng đi vào mây mù, thì đám người ở trên bờ

đều nhìn cây cầu băng này với vẻ kinh dị.

Nếu như nói trước kia bọn họ chỉ nóng lòng muốn thử, vậy thì bây giờ chính là

rục rà rục rịch.

Đại Hắc Thiên – Nhật Già La híp mắt lại: “Công Tôn Chu, ngươi đi thử xem.”

Tính cách của hắn rất cẩn thận, dù tận mắt nhìn thấy đám người Sở Hi Thanh đi

qua cầu băng thì vẫn không yên tâm lắm.

Công Tôn Chu là một thuộc hạ khác của hắn.

Người này nghe vậy thì lập tức phi thân lên mặt cầu băng.

Nhưng khi chân của hắn vừa chạm vào mặt cầu băng, toàn thân bắt đầu bị đóng

băng, không chỉ có một lớp băng bao trùm cơ thể, mà máu thịt của hắn cũng

đang đông lại.

Nhật Già La biến sắc, vội vàng ngưng tụ cương lực rồi vồ qua.

Trước khi Công Tôn Chu biến thành tượng băng, Nhật Già La đã kéo được tên

thuộc hạ này xuống.

Cùng lúc đó, trong đầu hắn lại tràn đầy nghi vấn.

Tại sao đám người Sở Hi Thanh lại không có chuyện gì?

Hồ Tâm Mị ở gần đó nhìn thấy cảnh này, nàng cũng nhướng mày lên, suy tư

nhìn về phía mây mù.

Trong trận chiến lúc nãy, nàng cũng cảm giác được.

Dường như Vấn Thù Y đang âm thầm trợ giúp Sở Hi Thanh.

Hình như nữ nhân này khá là để ý đến Sở Hi Thanh.

Nói đến thì gương mặt của vị Vô Cực Đao Quân này đúng là tuấn mỹ đến mức

yêu dị, ngay cả nàng cũng phải hoảng hốt trong giây lát.

Nhưng đường đường là Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y, sao lại là

người nông cạn chỉ thích mặt?

Trong này tất phải có nguyên do. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play