Đám người chung quanh nghe thấy Kiếm Tàng Phong nói vậy thì đều âm thầm

hoảng sợ.

Dù cái khe sâu này có kiếm ý của Bạch Đế tử, Kiếm Tàng Phong cũng có thể

vặn vẹo khoảng cách hai bên bờ xuống còn năm mươi trượng?

Lượng Thiên Kiếm của vị này rốt cuộc đã đến mức nào?

Vị này không sợ kiếm khí của Bạch Đế tử?

Kiếm Tàng Phong thì lại thu hồi mấy suy nghĩ lung tung kia, hắn thở dài một

thời, đồng thời tìm vui trong khổ: “Ta doán vị Thần Ngao Tán Nhân này quá

nửa là hết tiền. Lúc trước trực tiếp đào thải hai phần năm, bây giờ lại chơi trò

này, còn phải chờ qua bờ bên kia mới đưa phần thưởng.”

Sở Hi Thanh cũng có cùng quan điểm.

Nhưng hắn cũng có thể hiểu được, nếu Thần Ngao Tán Nhân muốn ban thưởng,

vậy tất phải lấy ra pháp khí tam phẩm tứ phẩm thì mới có thể làm người ta thỏa

mãn.

Pháp khí tam phẩm tứ phẩm rất hi hữu, mỗi một món đều có giá trị to lớn.

Dù là những võ tu trên Địa Bảng kia, cũng không có vài món pháp khí tam

phẩm.

Nếu như Lý Trường Sinh không bắt chẹt của triều đình, Sở Hi Thanh cũng

không có hai cái áo giáp tam phẩm ở giai đoạn này.

Thần Ngao Tán Nhân rất giàu có, nhưng của cải của hắn cũng không phải gió

thổi đến.

Lúc này, Hồ Tâm Mị ở cách đó không xa lại liếc mắt nhìn qua: “Mấy vị, không

bằng chúng ta liên thủ một lần? Trong các ngươi có người học Lượng Thiên chi

pháp, Hồ mỗ thì nắm giữ một chút Già Thiên chi đạo, chúng ta có thể lừa dối,

trực tiếp bước qua.”

Sở Hi Thanh ngưng thần nhìn Hồ Tâm Mị một chút, sau đó lắc đầu nói: “Già

Thiên chi đạo của các hạ cũng chỉ là nửa thùng nước, chỉ sợ là không có năng

lực mang chúng ta qua bên đó. Sở mỗ cũng không yên tâm với các hạ.”

Ai sẽ yên tâm với một con hồ ly?

Bị bán lúc nào cũng không biết.

Huống hồ tiểu Huyền Vũ to lớn như vậy, không phải Hồ Tâm Mị muốn che là

có thể che được. (già thiên = che trời)

Vị này có vạn năm yêu lực, tu vị nhất phẩm, pháp môn căn bản lại không phải

Già Thiên.

Hắn hợp tác với Hồ Tâm Mị, chẳng bằng hợp tác với Đại Hắc Thiên – Nhật Già

La.

Già Thiên chi pháp của Già Nhật La tuy không đến tầng thứ thánh truyền,

nhưng cũng có trình độ nhất định.

Bằng không Sở Vân Vân cũng không cố tình để lại cho hắn một mạng.

Ngoài ra, Thần Ngao Tán Nhân cũng nói, bên trong khe sâu này không chỉ đơn

giản là kiếm ý.

Hồ Tâm Mị cũng không buồn bực, nàng dùng quạt xếp chi miệng, cười nhẹ một

tiếng: “Không phải không yên tâm, mà là không muốn cho chúng ta chiếm lợi

đúng không?

Mắt nàng hiện tinh mang, ngưng thần quan sát mấy người Sở Hi Thanh.

Hồ Tâm Mị cũng đang đoán, rốt cuộc vị cao thủ thần bí kia là người nào?

Có điều, với thực lực của đội ngũ Vô Tướng thần tông, vượt qua khe sâu này là

không có vấn đề.

Không muốn mang bọn họ qua thì cứ nói thẳng.

Trong khi hai người nói chuyện, Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y bỗng

nhiên vung tay lên.

Ngay sau đó, vô số hơi nước và khí lạnh hội tụ lại đây, làm cho hư không phát

ra những tiếng ‘răng rắc răng rắc’.

Chỉ trong chớp mắt, một cái cầu băng vắt ngang trời đã xuất hiện ở trước mặt

Vấn Thù Y, nó rộng khoảng ba trượng, kéo dài từ bờ nam đến mặt bắc.

Bóng người Vấn Thù Y rơi xuống cầu băng: “Chúng ta đi thôi!”

Đối với những người khác mà nói, kiếm ý bên dưới khe sâu có lẽ là rất khó,

nhưng đối với nàng thì chẳng đáng là gì.

Nếu như không phải chăm nom cho mấy đệ tử Băng Thành, nàng có thể trực

tiếp bay qua rồi.

Mấy người Trưởng Tôn Binh Quyền vội vàng phi thân lên, rơi vào trên cầu

băng.

Lúc đầu bọn họ còn lo lắng kiếm ý ở bên dưới khe sâu, nên cẩn thận từng li

từng tí một.

Nhưng sau đó lại phát hiện, bọn họ đi trên cây cầu băng này lại không bị kiếm ý

ảnh hưởng, cũng không cảm nhận được một chút xung kích nào từ kiếm ý.

Tựa như kiếm ý bên dưới khe sâu là không tồn tại vậy.

Theo Vấn Thù Y đạp bước tiến lên, cây cầu băng vắt ngang trời này tiếp tục

ngưng tụ, kéo dài về phía bắc.

Đám người còn lại nhìn thấy sáu người Vấn Thù Y bình yên vô sự đi hơn mười

dặm, tiến vào trong mảnh mây mù ở phía trước, vẻ mặt của tất cả lại khác nhau.

Bọn họ đều nóng lòng muốn thử, có ý leo lên cầu băng của Vấn Thù Y để qua

bờ bắc, nhưng lại sợ xúc phạm vị Nhất Kiếm Khuynh Thành này, chữa lợn lành

thành lợn què.

“Vị Nhất Kiếm Khuynh Thành thật thú vị.” Kiếm Tàng Phong chớp chớp cặp

mắt đậu xanh, vẻ mặt tò mò: “Ngươi nói nàng cố tình để cầu băng ở đây là có ý

gì?”

Chu Lương Thần nghe vậy thì hơi bối rối: “Cái này không phải rất bình thường

sao? Nếu là cầu băng, vậy thì phải nối liền với bờ, bằng không thì không đứng

vững.”

Kiếm Tàng Phong không khỏi lườm hắn một cái: “Cái tên tiểu tử nhà ngươi sao

lại ngu xuẩn như vậy?”

Quá ngây thơ.

“Muốn cầu băng vững chắc, vậy thì phải nối liền ở hai bên bờ mới đúng, chứ

không phải chỉ nối với một bên bờ như vậy.”

Lúc này Kế Tiễn Tiễn lại không đờ ra.

Nàng liếc mắt nhìn về khe sâu, chỉ thấy lớp băng kia vẫn nhanh chóng lan tràn

về phía vách khe sâu ở bên dưới.

Phía trên cũng như vậy, tầng băng này đang kéo dài trên bờ nam, càng ngày

càng dày hơn, nhìn qua giống như một khối băng khổng lồ.

“Như vậy đúng là có thể giúp nó vững chắc hơn, nhưng tiêu hao sẽ nhiều hơn,

thà rằng nàng trực tiếp mang sáu người bọn họ bay qua thì còn tốt hơn.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play