Trưởng Tôn Binh Quyền lập tức thoải mái.

Bảo sao sát ý của Vấn Thù Y lên cao như vậy, nhưng vẫn không trực tiếp ra tay

với đám người đại nội Trực điện giám kia.

Lát nữa chính là một trận chém giết, tự nhiên không cần vội vã, không cần làm

trái với quy tắc của Thần Ngao Tán Nhân.

Đúng lúc này, một tòa cung điện khác ở góc năm cũng mở cửa.

Đoàn người bên trong đi ra ngoài, phía sau bọn họ còn có một con rùa cực lớn.

Trưởng Tôn Binh Quyền liếc mắt nhìn qua, sau đó con ngươi của hắn liền co

lại.

Thiếu niên đi đầu kia, chính là Sở Hi Thanh, kẻ đã khiến hắn nhận sỉ nhục ở

Quy Khư vào mấy tháng trước.

Ánh mắt Trưởng Tôn Binh Quyền bắt đầu trở nên ác liệt.

Lòng thầm nói, cái tràng chém giết này, rất hợp ý hắn.

Sở Hi Thanh thì lại cau mày nhìn mấy chi đội ngũ ở bên dưới bia đá.

Hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.

Thiên phú của Lục Loạn Ly tất nhiên rất tốt, chỉ sau tuyệt đỉnh thiên kiêu Tần

Mộc Ca một chút mà thôi, nhưng nàng là thuật võ song tu, còn phải bỏ thời gian

để hủy hai pháp thuật bản mệnh, khó tránh khỏi dùng thêm chút thời gian.

Mà trong những đội ngũ tiến vào Vân Hải tiên cung này, chỉ sợ không dưới

trăm vị có thiên tư cấp thánh truyền.

Có người đi ra ngoài trước bọn họ, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Để cho hắn kinh ngạc chính là, nơi này chỉ có sáu đội ngũ.

Sở Hi Thanh nhìn mười tòa cung điện ở chung quanh, nghĩ thầm ba mươi sáu

chiếc chìa khóa, cộng bốn danh ngạch của bốn thánh địa yêu tộc, tổng cộng bốn

mươi đội ngũ, Thần Ngao Tán Nhân đã chia ra làm bốn khu vực sao?

Lục Loạn Ly đi theo phía sau Sở Hi Thanh, thì lại đang đánh giá Sở Vân Vân.

Vừa rồi, khi bọn họ thi triển pháp thuật về phía bia đá để rời khỏi cung điện,

đồng thời nhận phần thưởng của Thần Ngao Tán Nhân.

Mấy người Sở Hi Thanh và Kiếm Tàng Phong, Kế Tiễn Tiễn đều nhận được ba

bình đan dược tu hành, một viên Thần Huyết Cố Nguyên đan, một pháp khí cấp

độ ngũ phẩm.

Nàng và Sở Vân Vân thì lại có thêm thu hoạch khác.

Lục Loạn Ly được một cái Huyễn Linh trạc, là một pháp khí cấp độ tứ phẩm hạ,

uy lực không tầm thường, không chỉ thích hợp với pháp thuật của nàng, mà còn

rất thích hợp với Đại Minh Vương Luân của nàng.

Sở Vân Vân thì lại được một cái pháp khí tứ phẩm thượng, gọi là “Hư Thực chi

nhãn’.

Đó là một dây trang sức trên trán, lúc này đang nằm trên đầu Sở Vân Vân, tạo

hình của nó là một viên đá quý màu đỏ có hình dạng như con mắt.

Lục Loạn Ly cũng không đố kỵ, mà là nghi ngờ và khó hiểu.

Sở Vân Vân lại được khen thưởng nhiều hơn nàng, điều này chứng tỏ Thần

Ngao Tán Nhân tán thành Sở Vân Vân hơn nàng.

Bọn họ tu luyện cùng một loại pháp thuật, mà Lục Loạn Ly tự nhận thiên phú

trên pháp thuật của nàng rất cao, hẳn là đỉnh cấp nhất. Nàng thậm chí còn có thể

nhìn ra vài chỗ thiếu sót ở trong hai môn pháp thuật kia, rồi còn thay đổi nó.

Nhưng mà thành tích của Sở tiểu muội vẫn cứ vượt qua nàng.

Lục Loạn Ly nghĩ thầm, Sở tiểu muội bây giờ dường như có chút lợi hại nha. . .

Ngay khi nàng đang suy nghĩ lung tung, liền nghe thấy Kiếm Tàng Phong cười

khổ một tiếng: “Phiền phức rồi.”

Lục Loạn Ly thu hồi tâm tư, nhìn theo ánh mắt của Kiếm Tàng Phong, sau đó

cũng cau mày lại.

“Mười chọn sáu? Tranh đấu chém giết?”

Nàng nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, không khỏi nuốt ngụm

nước miếng.

Trong những đội ngũ này, ít nhất cũng có cao thủ nhị phẩm tọa trấn.

Chỉ có đám tán tu giang hồ kia là có vẻ tương đối yếu kém.

Nhưng cũng chưa chắc, Lục Loạn Ly cũng cảm thấy đám người này không đơn

giản.

Chu Lương Thần cũng ‘ực’ một tiếng, cảm giác miệng khô khốc.

Không ngờ vừa mới tiến vào Vân Hải tiên cung, thì đã phải đối mặt với cục

diện này, phải dẹp đường hồi phủ rồi sao?

“Không biết mấy người Yến đại trưởng lão có ở nơi này không?”

Hắn nhìn ba tòa cung điện vẫn đang đóng cửa với ánh mắt chờ mong.

Nếu như đội ngũ của Yến Quy Lai ở đây, thì bọn họ vẫn còn hi vọng.

“Khả năng không cao.”

Vẻ mặt Sở Hi Thanh lại rất bình tĩnh: “Không tính là phiền phức, đơn giản là

binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn.”

Hắn không hề biến sắc, lấy một tấm phù lục trong xấp phù lục ở tay áo, rồi đặt ở

vị trí thuận lợi nhất.

Đây chính là một trong ba tấm phù lục nhất phẩm Thiên Cương mà Lý Trường

Sinh lấy được từ triều đình, Già Thiên Tế Nhật!

Nếu thật sự bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể sử dụng tấm phù lực này để hóa giải tình

thế.

Có điều, đám người bên dưới bia đá đều nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh lẽo.

Đại nội phó tổng quản Mục Minh Thu thì lại cười gằn không ngớt.

Binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn? Đám người này chỉ có một tứ phẩm, có

thể đỡ được binh gì? Ngăn được nước nào?

Chỉ là giờ phút này, tình hình của hắn của nguy hiểm hơn cả Sở Hi Thanh.

Với thần uy của Vấn Thù Y, muốn giết hắn thì chỉ cần một kiếm.

Điều đáng mừng duy nhất là, tu vị của Vấn Thù Y cũng bị áp chế xuống còn

ngũ phẩm, không còn đáng sợ như lúc còn bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play