Trưởng Tôn Binh Quyền vốn tưởng rằng hành động này có thể thu được tán

thưởng của Vấn Thù Y.

Giống như một đứa trẻ học trong trường tư thục, sau khi học thuộc một bài văn

chương thì dương dương tự đắc, hy vọng trưởng bối khích lệ.

Trưởng Tôn Binh Quyền biết cái này rất ngây thơ, nhưng vẫn không nhịn được

mà chờ mong.

Hắn không cha không mẹ, do Băng thành Vương nữ Trưởng Tôn Nhược Ly

nuôi lớn.

Trưởng Tôn Nhược Ly lại không xưng là mẫu thân của hắn, mà chỉ nhận hắn

làm đệ đệ, để cho hắn gọi Vấn Thù Y ngủ say trong quan tài băng là mẫu.

Trưởng Tôn Binh Quyền cũng coi Vấn Thù Y như mẫu thân của mình.

Chỉ là không biết vì sao, sau khi Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y thức

tỉnh, thì vẫn luôn lạnh nhạt với hắn.

Nếu không cần thiết, Vấn Thù Y thậm chí còn không nói chuyện với hắn.

Dù là hắn học được hai môn pháp thuật của Thần Ngao Tán Nhân, thì Vấn Thù

Y cũng chỉ gật đầu một cái, nói một câu không tệ.

Trưởng Tôn Binh Quyền cố gắng bình phục nỗi lòng, nhìn về phía trước.

Sau khi rời khỏi cung điện, có thể nhìn thấy một mảnh quảng trường bạch ngọc

cực lớn.

Quảng trường này có đông tây 330 trượng, nam bắc cũng là 330 trượng.

Chung quanh quảng trường là mười tòa cung điện cỡ lớn không có cửa sổ.

Nơi bọn họ đi ra, chính là một trong những cung điện này.

Quảng trường bạch ngọc này cũng rất trống trải, ngoại trừ một tòa bia đá cực

lớn ở trung ương ra, thì không còn gì cả.

Bia đá kia cao đến mười lăm trượng, phía trên có một bóng người hư ảo, từ thân

hình và khí chất của bóng người này, chắc hẳn là một tia phân hồn ý niệm của

Thần Ngao Tán Nhân.

Vị đại tông sư thuật võ song tu này, có thành tựu khá cao trên phương diện

nguyên thần.

Hắn có thể phân hóa ra nhiều phân hồn ý niệm như vậy, hơn nữa trải qua mấy

ngàn năm mà vẫn chưa tiêu vong.

Lúc này, đã có năm đội ngũ tụ tập ở bên dưới bia đá.

Trưởng Tôn Binh Quyền liếc mắt nhìn qua, liền nhận ra thân phận của những

người anfy.

Trong đó có một đội ngũ đến từ Vô Thượng huyền tông, dẫn đội là đại trưởng

lão Vũ Chí Thượng của Vô Thượng huyền tông. Một đội ngũ đến từ Dục Giới

Đệ Lục thiên, người cầm đầu là đại trưởng lão Mị Ly của bọn họ. Bọn họ đều là

cao thủ nhị phẩm.

Còn có một đội ngũ đến từ đại nội, sáu người đều mặt trắng không râu, khí chất

âm nhu.

Người dẫn đầu là hạng 16 Địa Bảng, đại nội phó tổng quản Tích Huyết Kiếm –

Mục Minh Thu.

Đội ngũ thứ tư là hình như là tán tu của ma đạo, người cầm đầu mặc áo bào đen,

khuôn mặt ẩn dưới lớp áo bào.

Trưởng Tôn Binh Quyền nhận ra người này, chính là hạng 29 trên Địa Bảng,

cao thủ nhị phẩm Đại Hắc Thiên – Nhật Già La.

Tinh thông Mây mù chi pháp, lấy một thân ‘Vô Thường’ võ ý để hoành hành

thế gian.

Trưởng Tôn Binh Quyền có thiên phú cảm giác khá nhạy cảm, còn phát hiện

trong đội ngũ này có cao thủ khác.

Đội ngũ cuối cùng là tán tu giang hồ, Trưởng Tôn Binh Quyền không nhìn thấu

được những người này.

Bọn họ có tướng mạo khác nhau, trang phục khác nhau, mỗi người đều như

thường thường không có gì lạ.

Trưởng Tôn Binh Quyền lại phát hiện, sau khi Vấn Thù Y đi ra thì liền nhìn vào

một người nam tử trung niên ở trong đó, còn dừng lại một lúc lâu.

Sắc mặt người này vàng vọt, thân hình cao gầy, ăn mặc một bộ giáp nửa người

màu bạc, bề ngoài xấu xí, bình thường, tu vị cũng áp chế ở cảnh giới ngũ phẩm

như mọi người.

Trí nhớ của Trưởng Tôn Binh Quyền khá tốt, nên cũng có chút ấn tượng với

người này.

Hắn đã từng nhìn thấy người này khi ở bên ngoài, tu vị hẳn là không quá tứ

phẩm.

Vấn Thù Y lại nhìn nam tử trung niên này một lát, lúc này mới nhìn vào đại nội

phó tổng quản Tích Huyết Kiếm – Mục Minh Thu với ánh mắt tràn đầy sát cơ.

Khi Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y dẫn đám người đi ra, mấy người

Vũ Chí Thượng, Mị Ly và Mục Minh Thu đều hiện lên vẻ cảnh giác, đề phòng

và chú ý.

Trong đó, đại nội phó tổng quản Mục Minh Thu là căng thẳng nhất, trên trán

chảy đầy mồ hôi lạnh.

Sắc mặt của mấy cao thủ đại nội phía sau hắn cũng ngưng trọng, thậm chí là run

rẩy, nằm ở trạng thái hết sức căng thẳng.

Vấn Thù Y không có ra tay với bọn họ ngay, mà đi đến gần bia đá, nhìn văn tự

ở trên đó.

Sau đó hai mắt nàng sáng lên, rồi ngồi xuống tại chỗ.

Trưởng Tôn Binh Quyền cũng nhìn lên bia đá.

Quy tắc của cửa ải này cũng không khác cửa ải cuối cùng trong bí cảnh cửu

phẩm là bao.

Nơi này có mười tòa cung điện, mười đội ngũ đi ra thì sẽ tranh đấu ở đây.

Sáu đội ngũ sống sót đến cuối cùng, mới có tư cách tiến vào bên trong.

Điều này có nghĩa là sáu mươi người ở đây, sẽ bị đào thải hai phần năm.

Đương nhiên, nếu như không nắm chắc, lại không muốn chết, thì có thể chủ

động rời khỏi Vân Hải tiên cung.

Cái này cũng là phong cách của Thần Ngao Tán Nhân.

Nếu như bản thân không có thực lực và thế lực nhất định, vậy đừng hòng kế

thừa y bát của Thần Ngao Tán Nhân. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play