Mà trong khi hai người Sở Hi Thanh nói chuyện trước sơn môn, trên tầng mây

bên ngoài ba dặm, Kiếm Tàng Phong đứng lơ lửng giữa không trung, mắt mang

ý cười: “Sư huynh cho rằng ai sẽ chiến thắng?”

“Không biết, ta không nhìn rõ sâu cạn của hai người này.”

Tông Tam Bình chắp tay sau lưng, mặt hàm chứa thưởng thức: “Thiên phú của

tiểu sư đệ rất tốt, tương lai nhất định có thể thừa kế Tru Thiên thánh truyền.”

Có thể làm cho hắn nhìn không rõ sâu cạn, vậy thì vô cùng ghê gớm.

Khóe môi Kiếm Tàng Phong hơi vểnh lên: “Sư huynh, ngươi cũng tham gia

đánh cược đúng không? Ta nghe nói gần đây ngươi đi cầm cố hai kiện pháp

khí?”

Tông Tam Bình nhất thời chột dạ, liếc mắt nhìn bốn phía một cái.

Hắn biết những đại trưởng lão kia của bản tông, tuy bọn họ không ở nơi này,

nhưng thật ra đều rất quan tâm đến trận chiến này.

Nói không chừng quanh đây còn có thần thức ý niệm của một vị đại trưởng lão

nào đó.

Hắn liếc mắt nhìn Kiếm Tàng Phong, nhỏ giọng hỏi dò: “Sao ngươi biết?”

Hắn tự cho là chuyện này vô cùng bí ẩn.

“Chủ thuyền Bình Thiên giàu đến chảy mỡ, lại quẫn bách đến mức đi cầm cố

pháp khí, bản thân chuyện này chính là một việc lạ, nên tin tức truyền rất

nhanh.”

Kiếm Tàng Phong lắc đầu, khuôn mặt như mì vắt hiện ra vẻ bất đắc dĩ: “Ngươi

bán pháp khí cũng tốt hơn là cầm cố.”

Tông Tam Bình nghĩ thầm, hắn cũng là bất đắc dĩ.

Lúc này mới thăng cấp tam phẩm, khiến cho tích lũy của hắn hết sạch, còn nợ

không ít tiền.

Hơn nữa, do đi đến Trung Nguyên ở phương bắc, nên cũng làm lỡ mất nửa năm

kinh doanh.

Tông Tam Bình cũng muốn giết người cướp của từ đám tà tu và Cự linh ở bên

kia.

Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn này, hắn lại không tìm được mục tiêu

thích hợp.

“Bảy mươi vạn, ta đặt hai mươi vạn vào hai người này hòa nhau, năm mươi vạn

vào Sở Hi Thanh thua.”

Tông Tam Bình đón ánh mắt kinh ngạc của Kiếm Tàng Phong, mặt hắn hơi đỏ

lên, sau đó giải thích: “Không phải ta khinh thường tiểu sư đệ. Sức chiến đấu

của tiểu sư đệ đúng là kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi, nhưng hắn tích lũy

quá ít, dù Thủy Như Ca hạn chế tu vị, nhưng thiên phú huyết mạch vẫn còn,

trình độ võ đạo cũng không phải là võ tu lục phẩm có thể so sánh. Vì vậy ta coi

trọng Thủy Như Ca hơn, có lẽ hắn có thể chiến thắng trong vòng một khắc đồng

hồ, hoặc là hòa ở dưới tình huống tu vị ngang nhau.”

Đã như vậy, mặc kệ là kết quả ra sao, hắn đều không thua lỗ.

Thủy Như Ca thắng thì hắn có thể kiếm một khoản, nếu như hòa thì hắn cũng có

thể gỡ được tiền thua.

Kiếm Tàng Phong ngưng thần suy nghĩ đến tỉ lệ đặt cược của hai người, sau đó

liền ném túi tiền bên hông cho Thiên thị ở bên cạnh: “Trong hai có 62 vạn

lượng bạc, làm phiền các hạ đi đặt cược giúp ta, đặt cược hai người bọn họ hòa

nhau.”

Tông Tam Bình nghe vậy thì ánh mắt khó hiểu: “Ngươi làm như vậy há không

phải là được ăn cả ngã về không sao?”

“Cũng không phải, ta là tin tưởng ánh mắt của Tông sư huynh.”

Kiếm Tàng Phong nhếch miệng cười: “Có ai trong giang hồ mà không biết, Tam

Bình cư sĩ gặp cược tất hòa?”

Tông Tam Bình hơi sững sờ, sau đó sắc mặt liền đen xì như đáy nồi.

Lúc này, đồng tiền kia đã rơi xuống trước sơn môn, chỉ cách mặt đất có mấy

thước.

Sở Hi Thanh tay đè đao, vẻ mặt thong dong tự nhiên.

Thần niệm linh thức của hắn trói chặt Thủy Như Ca, để ý mọi cử động của kẻ

này.

Trên cánh tay cũng đã nổi gân xanh, đây là dấu hiệu sắp phát lực và rút đao.

Ngay khi đồng tiền chạm đất, bóng người của cả hai đều lóe lên, cả hai đều xuất

hiện ở mười trượng bên đối diện.

Bọn họ thế mà lại đồng thời sử dụng năng lực thuấn di của thiên phú, xuất hiện

ở vị trí sau lưng đối phương, nhìn qua giống như trao đổi vị trí vậy.

Sở Hi Thanh nhướng mày lên, sau đó lại biến mất tại chỗ.

Bóng người của cả hai liên tục lấp lóe, mãi đến tận bảy lần sau, rốt cuộc cũng

đến gần trong phạm vi hai trượng, thần niệm đều khóa chặt khí cơ của đối

phương.

Khoảnh khắc này, hai người đồng thời rút đao kiếm.

“Cheng!”

Theo tiếng vang này, hai đạo ánh sáng tựa như lôi đình lóe lên giữa không

trung.

Nhưng mà đao kiếm vẫn chưa chính thức va chạm, chúng nó chỉ đan xen trong

không trung một sát na, Thủy Như Ca lập tức lắc mình lùi về phía sau, Sở Hi

Thanh thì dừng lại tại chỗ, vỗ về thân đao.

“Không hổ là Tử Vi thánh truyền!”

Thủy Như Ca tu luyện chính là Tử Vi Thiên Kiếm của Tinh Tú tiên tông.

Tam đại thánh truyền của Tinh Tú tiên tông đều bắt nguồn từ các ba viên Đế

tinh ở trên bầu trời, đó là Đại Nhật, Tử Vi, Câu Trần.

Trong đó, Tử Vi chấp chưởng thiên kinh địa vĩ, có năng lực khống chế nhật

nguyệt tinh thần, tiết khí bốn mùa.

Lực lượng chủ yếu là thiên kinh địa vĩ (tọa độ trời đất), cũng chính là hư không,

là không gian. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play