Trong khi Sở MÍnh kinh ngạc, Sở Hi Thanh lại nhìn nhau với Thủy Như Ca.

“Lông mày màu tím, ngươi chính là Thủy Như Ca, các hạ muốn khiêu chiến

ta?”

Thủy Như Ca nhìn thấy Sở Hi Thanh thì cũng cảm thấy phấn chấn.

Lúc này, hắn ném chiếc đàn trước mặt cho thư đồng xinh đẹp ở sau lưng.

Người sau nhất thời thở phào một hơi, cuối cùng cũng không cần nghe loại giai

điệu tra tấn lỗ tai này nữa rồi.

Thủy Như Ca lại giơ tay lên, ôm quyền nói: “Tinh Tú tiên tông Thủy Như Ca,

chuyên đến đây để lĩnh giáo Vô Cực Đao Quân!”

Sở Hi Thanh nở nụ cười, rồi nhảy từ kiếm chu xuống.

Kiếm chu kia nhất thời ‘xoạt xoạt xoạt’, biến trở về hình dáng hộp kiếm, trông

cực kỳ đẹp đẽ.

Sở Hi Thanh thì lại đứng trước người Thủy Như Ca, hai người cách nhau

khoảng mười trượng: “Không dám nhận hai chữ Đao Quân, trước mặt nhiều đại

cao thủ như ở đây, quả thực là múa rìu qua mắt thợ, làm trò cười cho người

trong nghề.”

“Nói đến ngươi cũng rất thú vị đấy, đi xa vạn dặm đến đây để khiêu chiến, cũng

chỉ vì mấy bài văn chương chó má của Luận Võ lâu mà thôi, là do ta cướp vị trí

Thanh Vân Tứ Thiên Quân của ngươi? Cái gọi là thiếu niên Thiên Quân, cái

xếp hạng Thanh Vân Tổng Bảng này, lại quan trọng như vậy sao?”

Thủy Như Ca nghĩ thầm, cái tên này thật là lợi hại, chỉ vài câu nói mà đã chụp

lên đầu hắn cái tiếng hám danh hám lợi rồi, cũng là hạng người ngốc nghếch, dễ

dàng bị người khác gây xích mích ly gián.

Tuy rằng thật sự là như vậy.

Thủy Như Ca thấy buồn cười, vẻ mặt thản nhiên: “Thủy mỗ quả thật là có chút

quan tâm đến cái danh Thanh Vân Tứ Thiên Quân này, cũng muốn biết thiếu

niên anh kiệt thay thế ta là nhân vật thế nào. Cũng rất muốn nhìn xem Vô Cực

Trảm của các hạ là ra sao?”

Sở Hi Thanh hơi gật đầu, mặt hàm chứa trào phúng: “Ngươi muốn khiêu chiến

ta, ta tự nhiên sẽ không từ chối. Đường đường là Tử Mi Thiên Quân – Thủy

Như Ca, cũng có tư cách chiến với Sở mỗ. Xin hỏi Diệp giáo đầu có ở đây

không? Thỉnh cầu giáo đầu làm chứng giúp chúng ta.”

Đám đệ tử Vô Tướng thần tông nghe vậy, nhất thời đại chấn.

Đây chính là Tru Thiên thánh truyền của bọn họ, chính là Vô Cực Đao Quân!

Lại có một nửa đám khách giang hồ kia âm thầm xấu hổ.

Bọn họ đoán sai vị Vô Cực Đao Quân này.

Vị này quả nửa là đang bế quan thật, nhất thời không tiện ra mặt mà thôi, bọn

họ lại nghĩ Sở Hi Thanh là hạng người nhát gan sợ chiến.

Những người này chợt âm thầm chờ mong.

Cuộc chiến giữa Tử Mi Thiên Quân và Vô Cực Đao Quân này, bàn đánh cược

đã lên đến 50 triệu lượng vàng rồi.

Rất nhiều người ở đây đều muốn biết, rốt cuộc là Sở Hi Thanh hữu danh vô

thực, hay là Luận Võ lâu xếp hạng không sai.

Bọn họ cũng không quá quan tâm đến đao pháp và kiếm thuật của hai người

này.

Quá nửa là xem không hiểu, có lẽ cũng không học được gì.

Thủy Như Ca nhìn thấy Diệp Tri Thu bước ra khỏi đám người, tâm thần lại hơi

động.

Hắn nghĩ thầm, vị Vô Cực Đao Quân này cũng là một quân tử quang minh lỗi

lạc.

Thật ra hắn cực kỳ kiêng kỵ và chột dạ với mấy vị Bình Thiên thánh truyền của

Vô Tướng thần tông.

Trưởng bối trong tông môn từng nói với hắn, mấy người tu hành Bình Thiên

Kiếm của Vô Tướng thần tông đều là hạng người tâm địa xấu xa, am hiểu nhất

là giờ trò bịp bợm.

Nếu thật sự mời một vị Bình Thiên thánh truyền làm trọng tài, hắn sẽ phải đề

phòng cả người này.

Vô Tướng thần tông cũng không hàm hồ, lập tức lấy mấy cây kim châm trong

tay áo ra, rồi đâm vào sau đầu của mình.

“Ta không chiếm lợi của ngươi, tu vị của ta cao hơn ngươi ba bậc. Hôm nay sẽ

dùng kim châm để hạn chế tu vị và chân nguyên của ta, chiến một trận cùng

cảnh giới với ngươi.”

Sở Hi Thanh lại phản đối, lòng thầm nói tu vị của Thủy Như Ca có thể bị hạn

chế, nhưng lại không thể hạn chế thiên phú huyết mạch, đối phương vẫn chiếm

lợi.

Hơn nữa, hắn có lực lượng ba cành của Mộc Kiếm Tiên, về phương diện sức

mạnh thì không kém hơn đại đa số võ tu tứ phẩm hạ.

Sở Hi Thanh lắc đầu nói: “Thật ra không cần như vậy, ngươi không đỡ nổi mấy

chiêu của ta khi ở cấp độ lục phẩm thượng.”

Lúc này, Diệp Tri Thu đã đứng ở bên cạnh hai người bọn họ.

Tay ngọc của nàng cầm một đồng tiền, liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh một chút.

Thấy thiếu niên hơi gật đầu, lúc này mới búng đồng tiền lên cao.

“Chú ý, khi tiền rơi xuống thì mới có thể ra tay. Vô Tướng thần tông và Tinh Tú

tiên tông đã quan hệ với nhau hơn vạn năm, hai người các ngươi tốt nhất là

chạm đến là dừng, không nên tổn thương tình nghĩa.”

Thật ra với tu vị của Diệp Tri Thu, căn bản là không có tư cách làm trọng tài

cho trận chiến này.

Nhưng hai người trước mặt nàng lại cực kỳ tự tin với lực khống chế đao kiếm

của mình. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play