Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly nghe vậy thì đều nhướng mày, hai người nhìn nhau

một chút, rồi đi theo Sở Hi Thanh vào bên trong lầu chính.

Lục Loạn Ly âm thầm cảm thấy tò mò, lòng thầm nghĩ rốt cuộc Sở Hi Thanh

muốn nói cái gì với các nàng?

Thật ra nàng càng muốn ở một mình với Sở Hi Thanh hơn, nhưng hôm nay

không tiện, chỉ có thể chờ ngày mai.

Khi Lục Loạn Ly đi theo Sở Hi Thanh vào trong phòng, liền nhìn thấy Sở Hi

Thanh đưa một món đồ đến trước mặt nàng.

“Loạn Ly, ngươi xem thử vật này có tác dụng với ngươi hay không?”

Đó là ba mươi lăm mảnh lông vũ nắm màu, trên đầu lông vũ có đồ án tựa như

con mắt. Toàn thân bóng loáng, lóe lên vẻ mê ảo như lưu ly.

Lục Loạn Ly liếc mắt nhìn qua, vẻ mặt vui mừng: “Đây là Khổng Tước Ngũ

Sắc linh? Ngươi tìm thấy ở đâu vậy?”

Những Khổng Tước Ngũ Sắc linh này có cấp bậc cao đến tận tam phẩm, hơn

nữa lại nhiều đến ba mươi lăm mảnh, quả thực là hái tất cả lông đuôi của một

Khổng Tước xuống mà.

Sở Hi Thanh khẽ mỉm cười: “Ngươi yêu thích là được rồi, quay đầu lại ta sẽ bảo

Lệ Thiên Công chế tạo cho ngươi một bộ chiến giáp, xem như là quà cho lần đi

xa này.”

Đây là Sở Hi Thanh thu thập được từ Toái Diệp tập trong Bất Chu sơn.

Đám võ tu nhân tộc trong Toái Diệp tập dù lừa bịp nhân tộc, nhưng bọn họ vẫn

dựa vào săn bắn để sống.

Vì vậy, bọn họ không chỉ có pháp khí rất không tầm thường, mà còn có rất

nhiều tài liệu quý giá.

Tiếc là hai người hắn và Diệp Tri Thu đều không có pháp khí không gian, chỉ có

thể thu thập lại rồi tìm một nơi chôn xuống, nhìn xem sau này có cơ hội lấy lại

hay không.

Chỉ có ba mươi lăm mảnh Khổng Tước Ngũ Sắc linh này, Sở Hi Thanh vừa

nhìn đã nghĩ đến Đại Minh Vương Luân của Lục Loạn Ly, cho nên đã mang về.

Lục Loạn Ly nghĩ thầm, không uổng công mình mong nhớ Sở Hi Thanh mấy

tháng trời.

“Coi như ngươi có lòng!”

Nàng vui vẻ rạo rực nhận những Khổng Tước Ngũ Sắc linh kia, rồi ngưng thần

đánh giá.

Trên những mảnh lông vũ này có dấu vết của đao kiếm, khiến cho Lục Loạn Ly

đau lòng không thôi.

Nhưng những chiếc lông đuôi Khổng Tước này cũng đủ để nàng chế tạo một bộ

chiến giáp cấp độ tứ phẩm thượng.

Lệ Thiên Công kia không chỉ am hiểu luyện đao, mà còn có tay nghề luyện giáp

rất khá.

Sở Hi Thanh thì lại phát hiện Sở Vân Vân đang nhìn chằm chằm vào mình với

ánh mắt sâu thẳm.

Sở Hi Thanh âm thầm hoảng sợ, chỉ thấy một loại cảm giác lạnh lẽo không tên

dâng lên.

Hắn không dám chậm trễ, vội vàng móc một bình ngọc ra: “Ngươi xem thứ này.

. .”

Sở Vân Vân khó hiểu nhìn bình ngọc trong tay mình.

Nàng mở bình ngọc ra rồi ngửi một cái, sau đó liền hiện ra vẻ khó mà tin nổi:

“Đây là kết tinh trong Nguyên Cổ huyết trì? Ngươi lấy được từ đâu?”

Nguyên Cổ huyết trì nằm ở tầng sáu trên Bất Chu sơn, là nơi quan trọng của

hoàng đình Cự linh Bất Chu sơn.

“Hoàng đình Bất Chu sơn xảy ra chuyện.”

Lúc này Sở Hi Thanh mới nở nụ cười: “Chúng ta có thể tiến vào nơi sâu bên

trong hoàng đình, lấy được thứ này. Những kết tinh này có thể giúp ngươi tái

tạo căn cơ.”

Lục Loạn Ly không để ý lắm.

Nàng không biết Nguyên Cổ huyết trì là thứ gì, nhưng lại biết thứ có thể tái tạo

căn cơ đều không phải vật phàm, còn quý giá hơn Khổng Tước Ngũ Sắc linh

trong tay nàng.

Nhưng ca ca đối xử tốt với muội muội hơn một chút, cũng là chuyện bình

thường.

Lục Loạn Ly cũng không nghĩ nhiều, cho rằng ‘tái tạo căn cơ’ mà Sở Hi Thanh

nói, chỉ là cải thiện nguyên công và thể chất, huyết mạch của Sở Vân Vân.

Trong mắt Sở Vân Vân lại hiện lên tia kỳ dị.

Thứ này có thể để khiến nàng trong vòng mười ngày, khôi phục đến ngũ phẩm.

Nàng bây giờ có Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết cấp năm, chân nguyên cấp độ

ngũ phẩm, đến khi đó dù không dựa vào Nghịch Thần Kỳ, thì nàng cũng có thể

chiến với Địa Bảng.

Sở Hi Thanh lại mang về cho nàng một niềm vui bất ngờ.

Nhưng Sở Vân Vân càng để ý đến chuyện hoàng đình Bất Chu sơn hỗn loạn

hơn.

Nàng đang muốn mở miệng hỏi thăm, vẻ mặt lại đột nhiên thay đổi, rồi nhìn ra

ngoài cửa sổ.

Nháy mắt này, một ánh đao lăng lệ bay thẳng vào trong phòng, rồi dừng lại ở

trước người Sở Hi Thanh.

“Huyết Nhai thần đao?”

Sở Vân Vân nhìn thấy thân đao ám kim, xen lẫn những phù văn màu máu này,

liền biết đây là thanh Huyết Nhai thần đao kia.

Sau khi thanh đao hạ xuống trước người Sở Hi Thanh, nó liền kêu ong ong

không ngớt.

Sở Hi Thanh thấy thế thì không khỏi đau đầu.

Hắn và Huyết Nhai thần đao tâm ý tương thông, cũng biết ý đồ của nó.

Vấn đề là hắn vừa mới bức chín giọt tinh huyết bản mệnh, bây giờ vẫn còn yếu

đây.

Huống hồ hắn đã rời nhà hơn ba tháng.

Lúc này về nhà, đương nhiên phải thỏa mãn tức phụ trước.

Sở Hi Thanh dùng tay xoa trán: “Không thể chờ thêm một chút sao? Ngươi

cũng đã chờ gần ngàn năm rồi, cần gì nóng lòng nhất thời?”

Huyết Nhai thần đao kia lại rung động kịch liệt hơn.

Còn có một luồng đao khí ngưng tụ lại, hóa thành Nhai Tí rồi rít gào về phía

hắn, lấy đó để biểu thị bất mãn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play