“Dù quân yểm trợ thì cũng rất phiền phức, cũng không phải thứ Thiết Kỳ bang

chúng ta có thể đối đầu.” Đơn Xích Linh lắc đầu nói: “Thiết Kỳ bang chúng ta

miễn cưỡng xem như là một thế lực ở địa phương Đông Châu này, cao thủ ngũ

phẩm cũng có mười ba người. Nhưng so sánh với Cực Đông Băng thành, chúng

ta không đáng nhắc tới.”

Hắn rất lo lắng, đầu năm nay Sở Hi Thanh bình định quận Tú Thủy, ép chết

Thái thú Tư Không Thiện, khiến cho thế lực Thiết Kỳ bang tăng mạnh.

Đơn Xích Linh cho rằng có thể an ổn rồi, kết quả mới qua nửa năm, thì lại có

biến cố khác.

Hắn còn vừa mới gọi mấy tộc nhân mạch Xích Long đến quận Tú Thủy, còn

đang vui vẻ kiếm tiền đây.

Ngụy Dương cũng rất đau đầu.

Những ngày gần đây, rất nhiều người của Thần Sách Đô liên lạc với hắn và Lý

Thần Sơn.

Bọn họ còn từng gặp mặt Tả tướng quân Thủy Thương Lãng của Thần Sách Đô.

Hai người vốn cảm thấy hơi khó xử.

Tất nhiên là bọn họ niệm tình đồng liêu khi xưa, cũng cực kỳ tức giận với cái

chết của Bá Võ Vương và Thiết Sơn Tần thị phản bội.

Nhưng Sở Hi Thanh cũng có ơn nặng như núi với hai người bọn họ.

Nếu như vì đồng bào Thần Sách Đô mà kéo Thiết Kỳ bang xuống nước, vậy

không khỏi quá vong ân phụ nghĩa.

Nhưng sau khi gặp mặt, bọn họ mới biết Tả tướng quân Thủy Thương Lãng

không có ý này.

Chỉ là sau khi Thần Sách Đô xé chẵn ra lẻ, một phần huynh đệ trong quân bị

người nhà liên lụy, không thể không kiếm kế mưu sinh. Nên muốn mượn con

đường của hai người bọn họ, mai danh ẩn tích tiến vào Thiết Kỳ bang, để nuôi

sống gia đình.

Hơn nữa còn đảm bảo những người này sẽ rời khỏi Thần Sách Đô từ bây giờ, sẽ

không tham dự vào chuyện của Thần Sách Đô nữa.

Cũng sẽ không mượn tên tuổi của Thiết Kỳ bang để khiêu khích quan phủ hay

làm trái với quốc pháp.

Ngoài ra, Thần Sách Đô cũng muốn kinh doanh mậu dịch trên biển, để kiếm

tiền tài.

Ngụy Dương lại không có lý do từ chối, huống hồ các huynh đệ Thần Sách Đô

đều có tu vị bát phẩm thượng, tất cả đều am hiểu chiến trận, sức chiến đấu hơn

người, bọn họ cũng trông mà thèm.

Hơn nữa, Tả tướng quân Thủy Thương Lãng làm người cực kỳ trọng chữ tín,

nếu hắn đã hứa hẹn như vậy, chắc chắn sẽ không đổi ý.

Vì vậy, trong khoảng thời gian gần đây, Giả Thị đường của hắn và Tú Thủy

đường của Lý Thần Sơn, đã mời chào một lượng lớn cao thủ.

Kết quả mới được hai tháng, liền có đại họa như này.

Ngụy Dương âm thầm đau đầu.

Hắn không sợ hãi tử chiến, nếu như Cực Đông Băng thành đánh đến, vậy cầm

đao liều mạng với bọn họ là được.

Ngụy Dương lo lắng bọn họ sẽ liên lụy các huynh đệ Thần Sách Đô.

“Chúng ta am hiểu thủy chiến, lại quý ở nhiều người.” Ngụy Dương xoa trán:

“Nếu như có chiến sự, Thiết Kỳ bang ta bây giờ có thể động viên mười sáu

ngàn bang chúng tinh nhuệ, hai mươi bốn ngàn thợ săn Tây Sơn, ba vạn thợ mỏ,

còn có ít nhất chín trăm chiếc thuyền lớn, cùng với mười hai vạn huynh đệ ở hai

bên bờ sông. Nhưng ta đoán là, một khi khai chiến thì bọn họ sẽ tìm đến đám

người chúng ta trước, giết từng người từng người trong chúng ta, khiến cho

Thiết Kỳ bang như rắn mất đầu.”

Trong nửa năm này, vì tài lực sung túc dồi dào, nên thế lực của Thiết Kỳ bang

phát triển rất mạnh. Chỉ là phương diện cao thủ thì vẫn yếu một chút, đến giờ

vẫn không có một cái tứ phẩm để giữ thể diện.

Ngụy Dương âm thầm đau đầu, lòng thầm nói lực lượng của mình vẫn còn quá

yếu.

Không biết vì sao, nửa năm gần đây thiên phú huyết mạch của hắn tăng vọt.

Sức chiến đấu tăng mạnh, đồng thời còn có thể bù đắp hậu hoạn do nửa năm

trước sử dụng bí thuật kích phát tiềm lực.

Nhưng bây giờ, Ngụy Dương vẫn còn cách ngũ phẩm một đường, không thể

dùng bí dược được.

Lý Thần Sơn ở bên cạnh hắn thì lại vuốt cằm, suy tư nói: “Có thể dùng sương

mù hay không?”

Hắn nghĩ, nếu thật sự không được, vậy mời đồng liêu Thần Sách Đô giúp đỡ.

Đơn Xích Linh cũng hơi động lòng, nghĩ thầm cái này cũng có thể.

Gần đây có một vị lão tổ tông đã đến nhà hắn, sức chiến đấu của vị này rất

không tầm thường, chỉ là không thể bại lộ dưới ánh sáng giống như hắn.

Thi Cẩu – Lệ Mãn Sơn cũng nhíu mày.

Nếu tung sương mù, như vậy hắn có thể mời một hai vị cao thủ của Thi Sơn

tông đến đây.

Gần đây Thi Sơn tông bọn họ cũng dựa vào Thiết Kỳ bang để làm ăn vận

chuyển trên sông, kiếm tiền rất vui vẻ sung sướng.

Cục diện tốt đẹp này, không thể để Cực Đông Băng thành phá hỏng.

Thi Sơn tông không có dũng khí khiêu chiến chính diện với Cực Đông Băng

thành, nhưng nếu như ẩn trong sương mù thì vẫn có thể làm được.

Hai người này lại chưa phát hiện, có mấy người trong đám cao thủ ngũ phẩm

phía dưới đều hiện lên một tia kỳ dị.

“Tung sương mù cũng được, nhưng lại chỉ thích hợp trên chiến trận.”

Thiết Tiếu Sinh nghĩ đến trận đại chiến tràn ngập sương mù với Tư Không

Thiện ở bến tàu, còn cả những cao thủ thần bí trong sương mù nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play