Thiết Kỳ đường xem như là cận vệ thân quân của Sở Hi Thanh, là một trong ba

đường khẩu mạnh nhất của bang.

Lẽ ra một người mới vào bang mà đột nhiên ngồi ở vị trí cao, sẽ khiến cho bang

chúng giận dữ và không phục.

Nhưng Tư Không Hinh lại không nằm trong trường hợp này.

Một là do sức chiến đấu của Sở Hi Thanh rất mạnh, có thể sánh ngang với Bộ

Yên Thành. Hai là Thiết Kỳ đường vẫn luôn trực thuộc tổng đà, bổng lộc tuy

dày, nhưng lại ít mỡ.

Ba là bản thân Tư Không Hinh cũng có căn cơ ở Thiết Kỳ bang.

Tám trăm võ sư áo đỏ mà Tả Thanh Vân giao cho Sở Hi Thanh, cũng là căn cơ

để Sở Hi Thanh lập nghiệp, đại bộ phận người trong đó đều phân tán bên trong

mỗi một đường khẩu của Thiết Kỳ bang.

Tư Không Hinh là thủ lĩnh của những võ sư áo đỏ này, nên rất được ủng hộ.

Ngoài ra, Tư Không Hinh cũng ở Cổ Thị tập nhiều năm, bang chúng của Thiết

Kỳ bang cũng biết nàng từ lâu.

So với những cao thủ mới gia nhập kia, Tư Không Hinh rõ ràng là người của

mình.

“Dự đoán là trong khoảng giờ thìn và giờ tỵ đêm qua.”

Tư Không Hinh đứng lên giải thích: “Tòa đại sảnh này bình thường đều nằm

trong trạng thái phong tỏa, nhưng cứ cách mỗi một canh, Thiết Kỳ đường chúng

ta sẽ phái người đi vào tuần tra. Đầu giờ thìn hôm qua, trong đại sảnh vẫn bình

thường. Đến đầu giờ tỵ, chúng ta mới phát hiện ra thanh kiếm và phong thư này.

Sua khi phó kỳ chủ biết được, đã triệu tập mọi người về tổng đà để nghị luận.”

Sau đó, nàng ôm quyền với mọi người: “Đều là tại hạ vô năng, để người của

Cực Đông Băng thành lẻn vào.”

Mọi người trong đại sảnh nghe vậy thì đều không có ý trách cứ.

Người đưa kiếm, chính là Cực Đông Băng thành đấy!

Cực Đông Băng thành có vô số cao thủ, là thế lực có thể tranh cướp Thần Châu

với hoàng triều Đại Ninh.

So sánh với Thiết Kỳ bang, Cực Đông Băng thành giống như một con voi trước

mặt một con kiến vậy.

Hai bên căn bản là không cùng một đẳng cấp.

Người ta phái một người ra, là có thể quét ngang tất cả cao thủ của Thiết Kỳ

bang rồi.

Lục Cửu Ly lắc đầu nói: “Thiên Cơ Võ Phổ có nói, Cực Đông Băng thành có

hơn hai mươi cao thủ cấp bậc Địa Bảng, chúng ta không cản được bọn họ. Hơn

nữa, ta đoán là trong phạm vi Đông Châu, không chỉ có một nhà chúng ta nhận

được phong thư này.”

“Đúng thế! Hôm qua, hầu như tất cả thế lực có cao thủ ngũ phẩm trong phạm vi

Đông Châu này, đều nhận được ‘Sinh tử thiếp’ của bọn họ.”

Lỗ Bình Nguyên cười khổ nói: “Tổng cộng hơn hai trăm giờ, hơn nữa đều nằm

trong khoảng giờ thìn.”

Hắn bây giờ là đường chủ Thính Phong đường, phụ trách thu thập tin tức tình

vào và mật thấm vân vân.

Lỗ Bình Nguyên vừa nói xong, tất cả mọi người đều chấn động không thôi.

“Hơn hai trăm nhà? Hơn nữa đều là giờ thìn? Không thể nào?”

“Đây chính là ban ngày, ban ngày ban mặt mà lẻn vào tổng đà ném thiếp, rõ

ràng là đang thị uy với chúng ta, chấn nhiếp võ lâm Đông Châu.”

“Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Thật là bá đạo!”

“Lẽ nào Cực Đông Băng thành chuẩn bị đổ bộ ở Đông Châu?”

Khi mọi người bàn luận sôi nổi, Lỗ Bình Nguyên lại mở miệng: “Lỗ mỗ dự

tính, nhân mã của Cực Đông Băng thành sẽ đổ bộ ở quận Lâm Hải của Đông

Châu, nhưng đây chỉ là một nhánh quân yểm trợ của bọn họ thôi. Chủ lực của

bọn họ vẫn nhằm vào sông Thương Lãng, cửa biển quận Thiên Hải.”

“Ồ?” Lý Thần Sơn nhìn Lỗ Bình Nguyên với ánh mắt khó hiểu: “Lỗ đường chủ,

lời này có căn cứ gì không?”

“Trước khi đến đây, ta đã mua tin tức từ chỗ Ngô Mị Nương, võ lâm Thương

Châu cũng nhận được ‘Sinh tử thiếp’ của Cực Đông Băng thành.”

Trên mặt Lỗ Bình Nguyên hiện ra vẻ xấu hổ.

Sau khi hắn đảm nhiệm đường chủ Thính Phong đường, tuy rằng đã chế tạo con

đường tin tức cho Thiết Kỳ bang, nhưng phần lớn đều tập trung ở Đông Châu.

Bên ngoài Đông Châu, vậy thì vẫn kém Ngô Mị Nương nhiều lắm.

Nhưng nữ tử này dựa vào Thiên Cơ các, tin tức nhanh nhạy chỉ sau Luận Võ

lâu.

“Còn cả đêm qua nữa, có sáu nhà trong bảy nhà hai mươi bốn họ của đảo Tuyền

Lâm đã bị Cực Đông Băng thành diệt môn, những nhà còn lại không thể không

hàng phục Cực Đông Băng thành. Ngô Mị Nương nói, có người của Thiên Cơ

các đã tận mắt nhìn thấy hạm đội và chủ thành của Cực Đông Băng thành ở bên

đó. Chiến hạm lên đến hàng ngàn hàng vạn, che kín cả bầu trời. Mà bây giờ đại

quân của triều đình cũng đang tập kết ở bên quận Thiên Hải.”

Sắc mặt của mọi người trong đại sảnh lại thay đổi một lần nữa.

Đảo Tuyền Lâm là một đảo lớn ở phía bắc quận Thiên Hải, diện tích của đảo

bằng khoảng hai quận. Triều đình thiết lập hai cái quận nha ở trên đảo, trên đảo

còn có bảy thế gia tứ phẩm, hai mươi bốn hào môn địa phương, được xưng là

bảy nhà hai mươi bốn họ. Bọn họ kinh doanh hải sản và mậu dịch biển, mỗi nhà

đều có mấy ngàn tộc nhân, do tài lực sung túc nên thực lực không kém.

Không ngờ chỉ trong vòng một đêm, đã có sáu nhà bị diệt môn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play