Tư Vô Pháp đang lơ lửng trên không trung, nàng cũng không hề quan tâm đến

đám cấm quân và Cẩm y vệ ở bên dưới.

“Cái này không giống Lý Trường Sinh lắm.”

Nàng nhìn vào nơi sâu xa trong cung, vẻ mặt nghi ngờ không thôi: “Ngày xưa ta

từng gặp Lý Trường Sinh vài lần, tuy người này là anh kiệt hiếm thấy trên đời,

nhưng lại thâm tàng bất lộ, đại trí giả ngu. Khó có thể tưởng tượng được là hôm

nay người này lại lộ ra sự sắc bén như vậy. . .”

Tông chủ Vô Tướng thần tông trong ấn tượng của Tư Vô Pháp, không chỉ xấu

bụng, hơn nữa còn vô cùng ‘cẩu’.

Vương Đông Thiên đứng ở bên cạnh lại lơ đãng nói: “Chắc là do Thần Vọng

kiếm đúng không? Ta đã nghe nói qua về thần uy của thanh kiếm này, có người

nói nó bắt nguồn từ Vô Tướng thánh truyền của Vô Tướng thần tông, có thể kéo

công pháp lên mấy cảnh giới, còn có thể mô phỏng bất kỳ Thiên quy đạo luật

nào, hoặc là cường hóa Thiên quy đạo luật. Thanh kiếm này mạnh thì rất mạnh,

nhưng cái giá khi sử dụng nó là không coi ai ra gì, ngông cuồng tự đại.”

“Không đúng!” Tư Vô Pháp lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Trước kia, không phải

Lý Trường Sinh chưa bao giờ sử dụng Thần Vọng kiếm. Ngươi chưa từng thấy

người này thì không biết, đạo tâm của hắn cực kỳ kiên cố, có thể nói là có một

không hai! Hắn sẽ bị Thần Vọng kiếm ảnh hưởng, nhưng sẽ không bị ảnh

hưởng quá nhiều.”

“Ồ!” Vương Đông Thiên không khỏi rơi vào suy ngẫm: “Vậy ta có thể đoán

được một chút, cơ bản là hai nguyên do, một cái là vảy ngược, rồng có vảy

ngược, phượng có hư cổ, chạm vào thì phải chết. Chắc hẳn một số hành động

của triều đình đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn, chạm đến căn cơ của Vô

Tướng thần tông. Hai là uy hiếp, uy hiếp thiên hạ, thể hiện sức mạnh!’

“Thể hiện sức mạnh?” Tư Vô Pháp suy tư.

“Tư Vô Pháp ngươi chưa từng kinh doanh thế lực, vì vậy không hiểu.” Vương

Đông Thiên mỉm cười: “Ngày thường, thiên hạ thái bình thì Vô Tướng thần

tông tất nhiên sẽ thu liễm tài năng, sẽ giấu tài, để tránh bị các thế lực khác nhằm

vào. Bây giờ thiên hạ đã có hiện tượng sắp đại loạn, đại quân của Cực Đông

Băng thành sắp đổ bộ. Vậy Vô Tướng thần tông cần thể hiện sức mạnh của

mình, để cho thế lực trên thiên hạ không dám xâm phạm, phòng ngừa xung đột

không cần thiết.”

Sau đó, hắn vô cùng cảm khái mà nhìn vào nơi sâu trong hoàng cung: “Có điều,

uy thế của vị này thật sự quá kinh người. Chỉ một kiếm mà thôi! Thiên Tử kiếm

và Cửu Long Thần Thiên Thủ của Kiến Nguyên đế thần uy cỡ nào chứ? Bí pháp

Hoàng Đạo tụ tập khí huyết của mấy chục vạn binh sĩ, ngay cả những Siêu

Phẩm lánh đời không ra kia cũng phải nhượng bộ lui binh.”

“Chỉ sợ hai người chúng ta không đỡ nổi mười chiêu của Kiến Nguyên đế, hắn

bây giờ lại không đỡ nổi một kiếm của Lý Trường Sinh. Trận chiến này hôm

nay, tất sẽ làm thiên hạ chấn động, vị tông chủ Vô Tướng thần tông này mới

thật sự là đệ nhất thiên hạ. . .”

“Vừa vặn khắc chế mà thôi, Lý Trường Sinh rất mạnh, nhưng vẫn không mạnh

đến mức có thể áp chế Siêu Phẩm. Chỉ là Bình Thiên chi đạo của hắn có thể

khắc chế tất cả công pháp của Kiến Nguyên đế. Mặc lệ là Thiên Tử kiếm hay là

Cửu Long Thần Thiên Thủ, hoặc là bí pháp Hoàng Đạo kia, tất cả đều không đỡ

nổi một đòn khi đứng trước mặt Lý Trường Sinh.”

Tư Vô Pháp híp mắt lại, ánh mắt nghiêm túc: “Đúng là không thể coi thường

Kiến Nguyên đế này được. Mấy năm trước, ta nghe nói vị này chém giết Xích

Long, tự chặt long mạch của Đại Ninh thì chỉ cảm thấy hoang đường, cảm thấy

vị này bị váng đầu.”

“Bây giờ xem ra, chúng ta đã lầm to. Không ngờ hắn lại bước vào nhất phẩm,

còn cướp Quy Nhất của Thiết Sơn Tần thị và Vạn Tượng của Kinh Tây Sở thị!

Làm việc rất có kế hoạch trước sau, sức mạnh đã vượt qua thái tổ Đại Ninh. Bây

giờ hắn chỉ thiếu thời gian, chỉ cần chỉnh hợp những lực lượng này, dung hợp

làm một, vậy thiên hạ này còn ai có thể là đối thủ của hắn?”

Kiến Nguyên đế có tu vị như vậy, có lực lượng như vậy, thế thì có thể tái tạo

một long mạch nữa trước khi thoái vị.

Các vị quân chủ sau đời Huyền Hoàng thủy đế, đa phần đều đoản thọ.

Kiến Nguyên đế vốn cũng nên tiếp cận tuổi già.

Nhưng bây giờ vị này có tu vị nhất phẩm, vậy ít nhất cũng có thể sống được hơn

trăm năm. . .

Dù khi đó long mạch Đại Ninh gãy nát, nhưng khí vận Đại Ninh còn lâu mới

đến mức suy kiệt, trái lại còn bùng phát lên đến cực hạn ở trong vòng trăm năm

này, giống như là hồi quang phản chiếu vậy.

Vương Đông Thiên mở miệng: “Ta nghe nói, mấy chục năm trước có một vị

thuật sư đã bói toán khí vận cho Đại Ninh, hắn từng để lại một lời sấm, nói là

‘Tần Sở tốt, nhật thăng Tây Sơn’. Nhắc đến cũng trùng hợp, lăng mộ của Bá Võ

Vương lại nằm ở sườn núi phía tây thành Vọng An. Vị hôn phu Minh hôn của

nàng, lại đúng lúc là Sở Tranh, huyết mạch dòng chính cuối cùng của Kinh Tây

Sở thị. Có lẽ lời sấm này sẽ ứng ở trên người Kiến Nguyên đế.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play