Kiến Nguyên đế vẫn ung dung không vội, tư thế như duy ngã độc tôn, không

giận tự uy, không hề lúng túng một chút nào.

Quốc sư cũng khẽ mỉm cười, tránh qua một bên rồi nói: “Sao tông chủ lại làm

đến mức này? Bệ hạ và triều đình, tuyệt đối không có ý đối địch với Vô Tướng

thần tông.”

Da mặt Lý Trường Sinh hơi co quắp lại, lòng thầm nói mình gặp đối thủ rồi.

Sự vô liêm sỉ của vị thiên tử này, còn trên hắn nhiều lắm.

Lúc này lại có hai vị đại thần mặc trang phục nhất phẩm tiến đến sau lưng Lý

Trường Sinh.

Sắc mặt của bọn họ đều vô cùng nghiêm túc, một người trong đó nói rõ ràng

từng chữ một: “Kính xin tông chủ cân nhắc, nếu như bệ hạ chết trong tay tông

chủ, vậy chỉ có đám Cự linh phương bắc được lời, đám yêu ma trong thiên hạ

vui mừng. Khi đó núi sông Thần Châu sẽ bị phá hủy, thiên hạ loạn lạc, bách tính

kêu than khắp nơi. Mấy châu ở phương bắc nhất định cũng bị chiếm đóng một

lần nữa. Xin tông chủ vì thiên hạ thái bình, vì muôn dân mà cân nhắc, tạm thời

thu hồi lửa giận.”

Lý Trường Sinh âm thầm thở phào một hơi, lòng thầm nói cuối cùng mấy người

này cũng đến rồi.

Bằng không thì hắn buộc phải làm thịt tên thiên tử này.

Bởi vì dây đã lên cung, phí lời quá nhiều, nếu không làm thì quá mất mặt. . .

Sau đó, hắn ném Thần Vọng kiếm về sau lưng, thần thái hững hờ mà đi vào

trong điện.

“Hóa ra là đùa giỡn? Trò đùa này thật là lớn, hơn vạn cấm quân bị trọng thương,

rất có phong thái U Vương trêu đùa chư hầu ngày xưa. Còn nữa, những thuộc

hạ kia của bệ hạ cũng không nói như vậy! Bọn họ đều nói là để Lý mỗ cút về,

dâng sớ lên Đạo Lục ty gì gì đó mới có thể gặp mặt.”

“Ồ?” Kiến Nguyên đế nhíu mày lại, ánh mắt khó hiểu mà nhìn vào mấy người

Tông Thiên Lưu và Trấn Thiên Lai đang lục tục chạy đến ngoài điện.

Trong lời nói của hắn tràn đầy lửa giận, trong mắt cũng sinh lôi lôi đình: “Các

ngươi lại dám nói như vậy? Quả thực là làm càn!’

Bôn Đật Tuyệt Trần – Tông Thiên Lưu chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu, chân

nguyên toàn thân tán loạn.

Hắn vốn dốc hết sức để ngăn chặn thương thế, kiếm ý của Lý Trường Sinh vẫn

đang càn quấy bên trong cơ thể của hắn.

Tông Thiên Lưu hít một hơi thật sâu, ngăn chặn buồn bực ở lồng ngực, sau đó

quỳ xuống: “Là thuộc hạ tự tiện chủ trương, làm tông chủ tức giận, tội đáng

muôn chết!”

Khi Lý Trường Sinh bước vào Chính Hòa điện, một đám cấm quân và Cẩm y vệ

đang lao ra khỏi Đoan Môn từ những vách tường thành sụp đổ, rồi bắt đầu đuổi

đám người đang vây xem ở chung quanh.

Mặc kệ là quan chức triều đình hay là võ tu giang hồ, tất cả đều bị đuổi đi.

Đám người này cũng không dám dừng lại, tất cả đều tan tác như chim muông.

Những cấm quân này cực kỳ bá đạo, võ tu giang hồ chỉ cần dừng lại chốc lại,

chính là một mảnh mưa tên.

Đám quan chức triều đình kia nhìn vào trong cung thêm một chút, thì đã có

người cầm đình trượng và roi đi ra xua đuổi.

Triều đình và thiên tử không thể làm gì Lý Trường Sinh và Vô Tướng thần tông,

nhưng lại không khách khí với bọn họ.

“Nhìn cái gì? Tất cả người không liên quan đều cút hết cho ta.”

“Lý Việt Tam, ngươi thử ở trên nóc nhà xem? Không phải ngươi được xưng là

Bát Tri Tru sao? Có tin ta chặt hết chân nhện của ngươi xuống không?”

“Tất cả quan lại đều trở về nha môn làm việc cho ta! Trước trưa nay, không ai

được tự tiện hành động, không thể nghị luận, bằng không sẽ bị xử theo tội bất

kính, yêu ngôn hoặc chúng.”

“Người của Lễ bộ và Hồng Lư tự đi theo ta, hôm nay tông chủ Vô Tướng thần

tông triều kiến thiên tử. Theo ‘tập lễ Đại Ninh’, tông chủ thần tông nhất phẩm

có thể sánh vai với thân vương! Chúng ta thân là quan lại của Lễ bộ, không thể

chậm trễ.”

“Bệ hạ có chỉ! Từ khi bệ hạ kế vị đến nay, phòng vệ của hoàng thành quá lỏng

lẻo, hôm nay bệ hạ cố ý mượn tay của tông chủ Vô Tướng thần tông, để cảnh

báo đại nội Trực điện giám và cấm quân, dân chúng trong thành không cần lo

lắng.”

“Ta nói với các ngươi, sau khi rời đi các ngươi không được nói linh tinh. Bằng

không triều đình sẽ trị tội!”

Khi đám võ tu hoang mang chạy trốn, thì đều lắc đầu không thôi.

Tất cả đều cảm thấy triều đình và thiên tử đều vô liêm sỉ đến cực điểm.

Tất cả cửa cung đều nát vụn, mấy vị cao thủ nhất phẩm của đại nội đều trọng

thương, ngay cả bản thân thiên tử cũng bị thương không nhẹ sau khi giao thủ

với Lý Trường Sinh.

Thế mà giờ lại nói thiên tử cố ý mới tông chủ Vô Tướng thần tông đến để

cường hóa phòng ngự của hoàng cung?

Bọn họ cho rằng làm như vậy thì có thể chặn được miệng lưỡi của thiên hạ sao?

Chuyện này quả thật là bịt tai trộm chuông!

Cảnh tượng hỗn loạn dưới mặt đất, lại không ảnh hưởng đến không trung.

Những cấm quân và Cẩm y vệ kia đều làm như không nhìn thấy tầm mười vị

cao thủ Thiên Bảng đang trôi nổi trên không trung bia. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play