Trước khi đến đây, Khổ Thương Sinh đã biết là Vô Tướng thần tông sẽ không

cho bọn họ sắc mặt tốt.

Nhưng hắn vẫn không ngờ cái tên Lý Trường Sinh này lại không nể mặt như

vậy.

Cái này đâu chỉ là không nể mặt bọn họ, mà là sỉ nhục bọn họ!

Cái tên Lý Trường Sinh này xưa nay đều nham hiểm giả dối, khẩu phật tâm xà,

yêu thích làm bộ làm tịch.

Tên này rất khéo léo, chắc chắn sẽ không đặc tội với bạn bè, càng sẽ không vô

duyên vô cớ mà sỉ nhục người khác, đặc biệt là đồng minh của Vô Tướng thần

tông.

Bây giờ người này dám làm như vậy, chứng tỏ Vô Tướng thần tông đã mất kiên

nhẫn với Thần Hoang Bất Lão thành, đã không thèm nể mặt mũi.

Vô Tướng thần tông mời bọn họ đến đây và dâng trà, đó chính là phần thể diện

cuối cùng mà Lý Trường Sinh cho hắn.

Nếu như tiếp đó song phương không thể có tiếng nói chung, vậy phải gặp mặt

bằng binh đao.

Thái thượng trưởng lão Thần Hoang Bất Lão thành Phong Bất Minh đi theo

Khổ Thương Sinh đến đây lại không thể nhịn nổi.

Sắc mặt hắn đen như đáy nồi, trừng mắt nhìn Hàn trưởng lão ở đối diện: “Vô

Tướng thần tông các ngươi có ý gì? Tông chủ nhà ta đến nơi này, lại bị các

ngươi để ngồi chờ ở sườn núi, còn không có một vị đại trưởng lão nào ra

nghênh đón, đây chính là đạo đãi khách của các ngươi sao?”

Sắc mặt Hàn trưởng lão nhất thời trầm xuống.

Nếu lúc này mà là hai vị trưởng lão khác của Tiếp Khách viện, thì có lẽ sẽ là vẻ

mặt ôn hòa, nói lời hay để động viên.

Nhưng Hàn trưởng lão lại không nuông chiều hai vị này, hắn đặt chén trà

xuống, cười lạnh: “Ta không thích nghe lời này của Phong trưởng lão, từ khi hai

vị đến nơi này, chúng ta đều dâng trà ngon tiếp đãi, không hề mất lễ phép, còn

đạo đãi khách sao, Thần Hoang Bất Lão thành các ngươi có đạo đãi khách như

nào, Vô Tướng thần tông chúng ta cũng bắt chước như vậy mà thôi.”

Nói đến cũng trùng hợp, tại hai tháng trước, hắn từng đi theo Yến Quy Lai đến

Thần Hoang Bất Lão thành, để bái phỏng vị Khổ thành chủ này.

Lý do là vì mấy đệ tử của Vô Tướng thần tông phát hiện một mỏ Huyền Thanh

thạch ở Vân Châu, lại bị người của Thần Hoang Bất Lão thành cướp đoạt và

đánh bị thương. Tuy rằng sau đó bọn họ đã đòi lại, còn chém mấy cánh tay của

đối phương. Nhưng việc kinh doanh khu mỏ đó vẫn bị triều đình quấy rối.

Hai người Ngạo Quốc và Phương Chính dẫn theo hắn đến Thần Hoang Bất Lão

thành để lý luận, Khổ Thương Sinh lại tránh không gặp tận hai ngày, người phía

dưới cũng là hỏi một ba không biết, nói là không làm chủ được vân vân, khiến

cho Ngạo Quốc tức giận, náo loạn một phen.

Tuy rằng bọn họ ép Khổ Thương Sinh trả lại mỏ quặng, kết quả lại kéo dài kéo

dài, đến giờ vẫn chưa trả lại.

Sau đó trên giang hồ còn có lời đồn, nói Ngạo Quốc bá đạo hung hăng, ỷ thế

hiếp người, bắt nạt đồng mình vân vân.

Hàn trưởng lão cũng rất để ý đến chuyện này.

Không ngờ hôm nay phong thủy luân chuyển, chỉ mới hai tháng mà Khổ

Thương Sinh của Thần Hoang Bất Lão thành đã phải chạy đến tận cửa, cầu kiến

tông chủ của bọn họ.

Đây thật sự là thiên đạo luân hồi.

Vị Huyết Nhai dự bị kia của nhà mình thật là rất tốt! Lại cứu được Mộc Kiếm

Tiên, còn trợ giúp hắn đăng thần.

Hình như tên là Sở Hi Thanh đúng?

Không ngờ sau Tần Mộc Ca, tông môn vẫn còn một anh kiệt như vậy quật khởi.

Nội tâm Hàn trưởng lão tràn đầy sảng khoái, nghĩ thầm hôm nào gặp được Sở

Hi Thanh, thì nhất định phải mời hắn uống tiên tửu bí truyền của mình.

Sắc mặt Phong Bất Minh tái nhợt, biến ảo không ngừng, hiển nhiên là cũng nghĩ

đến chuyện mấy tháng trước, hắn cắn răng nói: “Nếu như Lý Trường Sinh

không muốn gặp hai người bọn họ, vậy cứ việc nói thẳng là được, cần gì phải sỉ

nhục bọn họ như vậy? Vô Tướng thần tông các ngươi làm như vậy, không sợ

chư tông ở phương bắc cười chê sao?”

Hàn trưởng lão ngưng thần suy nghĩ một chút, liền giơ chén trà lên: “Tông chủ

chúng ta đúng là không rảnh, nếu hai vị cảm thấy Hàn mỗ chiêu đãi không chu

toàn, vậy thì mời về đi, ngày khác hãy trở lại.”

Đây là bưng trà tiễn khách rồi.

Phong Bất Minh chỉ cảm thấy lồng ngực tràn đầy khó chịu.

Lúc này hắn muốn đứng lên, phất tay áo rời đi, Khổ Thương Sinh ở bên cạnh lại

đưa tay ra đè vai của hắn xuống, cũng làm cho hắn không thể nào mở miệng nói

chuyện.

Lúc này, bầu không khí trong điện rất lúng túng và lạnh lẽo.

Hàn trưởng lão ngồi một lúc, cũng cảm thấy gương mặt của hai người đối diện

quá đáng ghét.

Dù sao hắn cũng không muốn nể mặt, cũng không thèm quan tâm đến lễ pháp

gì, liền trực tiếp đứng dậy nói: “Hàn mỗ còn phải đón khách, mời hai vị chờ ở

đây một chút, Hàn mỗ đi một chút rồi sẽ trở lại.”

Hắn cũng không định trở về, nhìn hai người này là đã thấy khó chịu.

Vẫn nên vứt cái chức trưởng lão Tiếp Khách viện này sớm một chút thì hơn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play