Đám tiền bối của Vô Tướng thần tông cũng không ngừng lợi dụng điểm yếu để

giết chết con nghiệt thú này.

Nhưng mỗi khi bí cảnh thời gian mở cửa, thì con nghiệt thú này đều sẽ khởi tử

hoàn sinh.

Đám người Kiếm Thị Phi muốn thu hoạch Thạch Tâm huyết và Thời Ngân

thảo, cũng không dễ dàng đâu.

Phương pháp giết con nghiệt thú này của Vô Tướng thần tông khá là bí mật, chỉ

có mấy đệ tử chủ yếu mới được truyền thụ.

Trừ phi. . .

Nội tâm Sở Hi Thanh bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ.

“Nói như vậy thì chúng ta cũng phải tăng tốc rồi.”

Sở Hi Thanh vỗ vỗ tiểu Huyền Vũ bên dưới: “Nhóc con, lấy bản lĩnh của ngươi

ra, bây giờ bắt đầu chạy hết tốc độ đi. Lương Thần, ngươi phụ trách chỉ đường

cho nó, chúng ta cố gắng đến hố Thần Thạch vào chiều nay.”

Tiết Đình Hữu nghe vậy thì nhướng mày lên: “Nói cách khác, chúng ta không

cần thăm dò hang động nữa?”

Thần sắc của hắn có chút tiếc nuối.

Nếu Sở Hi Thanh đã bỏ tiền mời đám người Quy Nguyên kiếm phái làm việc,

tự nhiên không thể để các đồng môn làm việc không công rồi.

Vị Sở sư đệ này rất hào phóng, cũng cho bọn họ mỗi người ba ngàn lượng một

ngày.

Chỉ hai mươi ngày này, vợ chồng bọn họ đã trả được mười hai vạn lượng bạc

trong khoản nợ với Sở Hi Thanh rồi.

Nhưng bây giờ xem ra, cuộc giao dịch này phải kết thúc rồi.

Sở Hi Thanh lập tức gật đầu, hắn nhìn tảng đá ở trước mặt mình, và cả bản đồ

kết cấu của hơn một nửa Cửu Khúc Ma Tràng quật ở trên đó, trong mắt hắn

xuất hiện một tia kỳ dị: “Không cần nữa, bây giờ ta càng muốn đến hố Thần

Thạch hơn, đến gặp đám tạp chủng Kiếm Thị Phi kia.”

Sở Hi Thanh không lo cây Cửu khúc Thời Ngân thảo kia bị người khác lấy mất,

nhưng hắn lại muốn biết tình cảnh bên trong hố Thần Thạch là thế nào.

Còn cả Cửu Thiên Thời Luân, điểm quan trọng nhất của chiêu kiếm pháp này

cũng nằm ở trong đó.

Ngay khi Sở Hi Thanh vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên ồ lên một tiếng đầy kinh

ngạc.

Đây là bởi vì trong tầm mắt của hắn bỗng nhiên có pháo hoa nổ tung tóe khắp

màn hình.

Điểm huyết nguyên bên trong bảng nhân vật cũng bắt đầu tăng vọt.

Tước là hơn 3900, hiện giờ đã biến thành 4300.

Sở Hi Thanh hơi suy nghĩ một chút, liền biết nhất định là Thiên Cơ Võ Phổ

mang lại.

Thiên Cơ Võ Phổ không có thời gian phát hành cố định, nhưng bình thường đều

sau Luận Võ Thần Cơ từ mười đến hai mươi hai.

Tính toán thời gian, cách thời gian Luận Võ Thần Cơ phát hành hơn sáu tháng

rồi.

Sở Hi Thanh hơi kinh dị, lòng thầm nói tốc độ gia tăng của điểm huyết nguyên

quá nhanh, vượt xa nửa năm trước.

Trong lòng hắn không khỏi tò mò, không biết Thiên Cơ Võ Phổ sẽ xếp hắn vào

hạng bao nhiêu trên Thanh Vân Bảng, mà trong chớp mắt, điểm huyết nguyên

của hắn đã tăng lên hơn bốn trăm.

Cần biết, chênh lệch thời gian giữa trong và ngoài bí cảnh là mười hai lần.

Sở Hi Thanh chợt lắc đầu một cái, nhiều điểm huyết nguyên thì lại có lợi ích gì.

Thời gian gần đây, hệ thống rất không ra sức, đừng nói là thiên phú huyết mạch,

mà ngày cả một chút thẻ khuôn khá khá cũng không có.

Ngay khi Sở Hi Thanh đang bị hấp dẫn bởi pháo hơi trong tấm mắt mình,

Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm đang đứng ở biên giới bên trái của mai rùa.

Từ sau khi hắn trở về, vẫn luôn chắp tay sau lưng mà lạnh lùng nhìn quan tài

băng bên cạnh.

Mãi đến khi tiểu Huyền Vũ phun khí lạnh, bắt đầu lướt trên mặt băng thì Cổ

Kiếm mới tỉnh táo lại.

Lúc này, ánh mắt hắn lóe lên, nhìn thấy Bạo Kiếm – Quách Nộ đang nhìn chằm

chằm vào vách hang động.

Vẻ mặt Cổ Kiếm hơi động, chuyển mắt nhìn sang: “Quách sư đệ đang nhìn

những dấu vết kia?”

“Đúng!” Quách Nộ hay tay ôm ngực, suy tư nói: “Cái này không giống như dấu

vết của đao kiếm, cũng không giống như vết cắt của cương lực, càng không có

đá vụn hay bụi mù gì cả. Vật chất bên trong những dấu vết này giống như bị

một nguồn sức mạnh nào đó trực tiếp xóa bỏ. Ta nghi ngờ Sở sư đệ đang tu

luyện một môn bí pháp nào đó.”

“Đây là lực lượng thời gian!” Một giọng nói mềm mại bỗng nhiên xen vào: “Ta

cảm ứng được chín loại sức mạnh ‘sinh tử phong lôi kim mộc thủy hỏa thổ’ ở

hiện trường. Sở sư huynh nhất định là lấy loại sức mạnh này để thúc đẩy lực

lượng thời gian.”

Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm liếc mắt nhìn qua, phát hiện đó là Tiêu Di, là

tiểu sư muội có bối phận nhỏ nhất trong đám bọn họ.

“Tiểu sư muội quả nhiên là thiên phú siêu tuyệt!”

Cổ Kiếm gật đầu ra hiệu, sau đó liền nhìn sang Quách Nộ: “Quách sư đệ đang

nghĩ là, bí pháp này có liên quan gì đó với chuyện Sở sư đệ nhờ chúng ta thu

thập bản đồ nơi này sao?”

“Đúng là như vậy!”

Bạo Kiếm – Quách Nộ lại nở nụ cười thản nhiên.

Hắn cũng nhìn Cổ Kiếm, trong mắt lộ ra ý khó lường: “Nhưng ta đã lười suy

nghĩ rồi, chờ đến hố Thần Thạch, tất cả đều sẽ rõ ràng!”

Cổ Kiếm nhất thời cau mày lại, sau đó cũng không nói gì nữa.

Nhưng tay cầm kiếm của hắn lại hơi run rẩy. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play