Sau khi leo lên đỉnh tháp, cuối cùng nhiệm vụ cũng hoàn thành. Giờ chỉ cần trở về thành chính nhận thưởng là xong.

Ô Nhĩ không vội đi nhận thưởng mà chỉnh góc quay, chụp một bức ảnh trong game.  

Nhạc sư ôm tỳ bà ngồi bên mép mái hiên, kiếm khách chống một chân, tựa vào thanh trường kiếm cắm đứng bên cạnh. Đây là động tác chờ của kiếm khách, Ô Nhĩ nhanh tay chụp thêm một tấm rồi lưu lại.  

Dù sao đi nữa, nếu không có anh, cô không biết phải mất bao lâu mới hoàn thành được nhiệm vụ này.

[Tôi] Bánh Bao Nhân Sữa: Cảm ơn nhé.

[Bạn bè] Phi0336: Xong nhiệm vụ rồi à?

[Tôi] Bánh Bao Nhân Sữa:Ừm, có thể quay về thành chính rồi.  

Vừa dứt lời, kiếm khách liền tung người, nhảy xuống từ đỉnh tháp, vài cú xoay người đã nhẹ nhàng đáp đất.  

Ô Nhĩ không nghĩ nhiều, cũng nhảy theo.  

[Hệ thống]: Thế sự vô thường, thiếu hiệp Bánh Bao Nhân Sữa không may sẩy chân từ đỉnh tháp Tinh Thần, hấp hối cận kề cái chết.

[Bạn bè] Phi0336: ? Cô tự sát à.  

[Bạn bè] Phi0336: Nhưng mà nhảy kiểu này thì đúng là xuống nhanh hơn tôi thật đó. [Biểu tượng like]  

Ô Nhĩ: “………………”  

---

Lúc bạn cùng phòng Đường Gia về đến ký túc xá, Ô Nhĩ vừa tức giận thoát game.  

“Sao thế?” Đường Gia treo ba lô lên cửa, lục lọi một túi đồ ăn vặt to: “Thấy chưa, toàn bộ là Triệu Hằng hối lộ tớ đó.”  

Ô Nhĩ thò đầu ra, tựa vào mép giường nhìn xuống.  

Đường Gia là một cô gái miền Bắc điển hình, tính cách thẳng thắn, để tóc ngắn ngang vai. Không giống Ô Nhĩ, dù đứng trước bao nhiêu người, cô ấy vẫn có thể ứng phó trơn tru, thậm chí còn rất hưởng thụ điều đó.  

“Gia Gia…”  

“Dừng!” Đường Gia ngồi phịch xuống ghế, lấy ra một hộp trái cây dầm mở nắp: “Tớ biết cậu căn bản không có ý gì với Triệu Hằng, cũng đã nói với cậu ta rồi. Nhưng mà cậu ta chặn tớ mấy lần liền, tớ cũng hết cách.”  

Ô Nhĩ lăn một vòng xuống giường, áy náy nói: “Xin lỗi nhé Gia Gia, lại làm phiền cậu rồi.”

"Nói gì vậy? Đâu phải lỗi của cậu." Đường Gia dùng nĩa xiên một quả dâu tây, lăn qua lớp sữa chua rồi đưa đến bên miệng Ô Nhĩ: "Nào, há miệng ra, aaa."  

Chuyện này đã diễn ra rất nhiều lần, Ô Nhĩ hơi lùi lại: "Cái này là…"  

Đường Gia biết cô muốn hỏi gì: "Yên tâm, cái này là tớ tự mua, không liên quan gì đến Triệu Hằng đâu."  

Nghe vậy, Ô Nhĩ mới mở miệng ăn. Vị chua ngọt của dâu tây tan trên đầu lưỡi, khiến cô cảm thấy cú "rơi từ trên tháp xuống" ban nãy cũng bớt đau lòng hơn một chút.  

Đường Gia chống cằm, cười gian xảo: "Nhưng cũng không hẳn là không trách cậu được đâu. Lỗi là do cậu quá xinh đẹp, nên Triệu Hằng mới hết lần này đến lần khác nhờ tớ giúp đỡ."  

Ô Nhĩ có chút ngượng ngùng: "Đừng nói nữa mà…"  

Một tuần trước, Triệu Hằng đã đứng chờ trước tòa nhà giảng đường, đợi cô tan học để tỏ tình.  

Gia đình Ô Nhĩ quản lý khá nghiêm, hồi cấp ba lại có mấy ông anh trai lớn lên cùng nhau kèm cặp, đến nỗi chẳng có nam sinh nào dám tỏ tình với cô, thậm chí chỉ cần nói chuyện nhiều một chút cũng có thể bị "mời" ra góc vườn "tâm sự". Vì thế, khi đối mặt với lời tỏ tình bất ngờ của Triệu Hằng, cô thật sự có chút không biết phải làm sao.  

Nhưng khi đó cô đã nói rất rõ ràng rằng mình không hề có ý định yêu đương.  

Ô Nhĩ ngồi xuống bên cạnh, nhìn túi đồ ăn vặt to trên bàn mà thấy bức bối, chỉ cần thấy nó là trong lòng cô lại khó chịu.

“Tớ có tiếp xúc với cậu ta bao giờ đâu.”

Nghe vậy, Đường Gia trợn mắt: "Ô Nhĩ ngoan nào, cậu nói xem, cậu đã từng tiếp xúc với nam sinh nào chưa? Tan học là chạy ngay vào thư viện, không thì đến căn tin hoặc ký túc xá, cuộc sống chỉ có ba điểm như thế, đến cuối tuần cũng chẳng chịu đi chơi. Chẳng lẽ cuộc sống của cậu chỉ có mỗi việc học thôi à?"  

"Tất nhiên là không! Gần đây tớ còn chơi game nữa mà…" Đối diện với ánh mắt bất lực của Đường Gia, giọng Ô Nhĩ nhỏ dần, rồi vội vàng lấy lòng cô: "Trò này vui lắm, cậu có muốn chơi cùng tớ không?"  

Đường Gia thở dài: "Hồng nhan họa thủy. Đúng là hồng nhan họa thủy mà! Dù sao thì Triệu Hằng đã chặn đường tớ ba lần rồi, tớ cũng ngại từ chối mãi. Cậu ta muốn tớ dẫn cậu đến quán cà phê gần cổng trường vào cuối tuần này, lời tớ cũng đã truyền rồi, đi hay không tùy cậu, coi như nhiệm vụ của tớ đã xong."  

“…”

Vốn Ô Nhĩ rất sợ làm phiền người khác, nếu lúc trước cô nói chuyện rõ ràng hơn một chút với Triệu Hằng, có lẽ cậu ta đã không còn đến tìm Đường Gia nữa.  

“Cuối tuần tớ sẽ đi với cậu.”

"Thật không?" Đường Gia kinh ngạc nhìn cô: "Nể mặt tớ vậy á?"  

Nói xong, cô lại thở dài liên tục, vẻ mặt đầy lo lắng: "Tiêu rồi tiêu rồi, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, sau này đám người theo đuổi cậu lại ùn ùn kéo đến nhờ tớ dắt cậu đi gặp họ thì làm sao đây?"  

”Xin lỗi.”

“Tôi chỉ đùa thôi, đừng tưởng thật đấy.”

Với một người từng trải như Đường Gia, dù có thật sự xảy ra chuyện này, cô cũng có thể xử lý ổn thỏa. Chỉ là Triệu Hằng không chỉ học chung đại học với cô, mà còn là bạn cùng lớp từ cấp ba. Cậu ta đã tìm cô hết lần này đến lần khác, nên cô mới khó từ chối.  

Sau khi giải quyết gần hết đống đồ ăn vặt, Ô Nhĩ cũng đã rửa mặt xong, chuẩn bị lên giường đi ngủ.  

Đường Gia nhìn đồng hồ.  

22:28.

Ngày nào Ô Nhĩ cũng đi ngủ lúc 22 giờ 30, từ đầu năm học đến giờ chưa từng thay đổi. Điều này đủ khiến Đường Gia - một cú đêm chính hiệu phải nể phục.  

Cô lắc đầu, leo lên giường, đeo tai nghe.  

Thảo nào da dẻ Ô Nhĩ lại tốt đến vậy, mềm mịn như có thể bóp ra nước.  

Nhưng nếu bắt cô cũng ngủ đúng giờ như thế mỗi ngày thì tuyệt đối không thể nào.  

Đường Gia bật đèn ngủ nhỏ, kéo rèm giường lại, bắt đầu "cuộc sống về đêm" của mình.  

---  

Mặc dù chuyện của Triệu Hằng khiến Ô Nhĩ hơi khó chịu, nhưng dù sao cũng còn hai ngày nữa mới đến cuối tuần, vẫn có thể trì hoãn. Đương nhiên một người sợ xã giao như cô sẽ chọn cách trốn tránh, tạm thời gác chuyện này qua một bên.  

Thư viện rất yên tĩnh, trên bàn còn có vài sinh viên đang gục xuống ngủ trưa.  

Ô Nhĩ ngồi một mình ở góc khuất. Vì vị trí này gần thùng rác nên ít ai muốn ngồi, nhưng với cô, đó lại là nơi lý tưởng.  

Một lúc sau, cửa phòng tự học bị ai đó mở ra thật mạnh.  

Đại học A là một ngôi trường lâu đời, nhiều nơi đều mang dấu vết của thời gian, đặc biệt là cánh cửa gỗ trong thư viện. Mỗi lần mở ra, nó đều kêu "kẹt kẹt" vang dội, dù có đeo tai nghe vẫn có thể nghe thấy.  

Tuy nhiên, sinh viên ở đây nhìn chung đều có ý thức, ra vào rất nhẹ nhàng. Ô Nhĩ học ở thư viện đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng mở cửa ầm ĩ đến vậy.  

Trong chốc lát, không ít sinh viên ngẩng đầu lên nhìn, thậm chí có vài người đang ngủ cũng bị đánh thức.  

Người vừa bước vào là một cô gái tóc xoăn, trang điểm tinh tế. Cô ta quét mắt nhìn quanh phòng, đặc biệt chú ý đến vài nữ sinh, đến khi xác định không ai có ngoại hình vượt trội hơn mình thì mới kiêu ngạo cất tiếng.  

“Ai là Ô Nhĩ?”

Gây náo động như vậy, đương nhiên Ổ Nhĩ không thể không biết.  

"Cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Cô đứng dậy.  

Khi cô gái đó nhìn thấy khuôn mặt của Ô Nhĩ thì sắc mặt hơi biến đổi, sau đó cười lạnh, nói: "Không có gì, chỉ muốn nhắc cô một câu, làm người thì phải biết tự trọng một chút, đừng có chơi trò lạt mềm buộc chặt để lừa dối người khác." 

Nói xong, cô ta không cho ai cơ hội phản bác, lập tức quay người rời đi.

“Xin chờ một chút.”

Ô Nhĩ gọi cô ta lại, nhanh chóng bước đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện, được không?”

Ánh mắt cô trong trẻo và ngay thẳng, hoàn toàn không có vẻ lúng túng hay tức giận khi bị vạch trần.  

Có lẽ ánh mắt cô quá ngay thẳng nên cô gái kia khựng lại một chút, sau đó gật đầu, đi theo cô ra khỏi phòng tự học.  

Hành lang cạnh cửa sổ cũng có đặt vài bàn học, nhưng Ô Nhĩ lại dẫn cô ta đi thẳng vào nhà vệ sinh.  

“Những lời cô vừa nói, tôi có thể xin cô một lời giải thích không?”

“Cô còn giả bộ gì nữa? Có gì để giải thích chứ?”

"Tôi thật sự không hiểu ý cô, nếu cô muốn giải quyết vấn đề, xin hãy nói rõ ràng." Ô Nhĩ nhìn thẳng vào cô ta. 

“Cô đang muốn bênh vực ai?”

"Cô..." Dưới ánh mắt của Ô Nhĩ, Dương Tinh bỗng dưng nổi da gà, vô thức xoa xoa cánh tay. "Cô thật sự không biết sao?" 

Ô Nhĩ lắc đầu. “Không biết.”

Lần này, Dương Tinh có chút do dự, giọng nói cũng chậm lại: “Là chuyện của Triệu Hằng đó. Anh ấy nói với tôi rằng mình đã theo đuổi cô suốt nửa năm nay, còn nhiều lần tặng quà cho cô, nhưng cô luôn thờ ơ, chẳng đoái hoài gì đến anh ấy...”

Nói đến đây, Dương Tinh lại cẩn thận quan sát Ô Nhĩ.  

Da cô rất trắng, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, trông chẳng khác gì một cô gái ngoan hiền.  

Chẳng lẽ thật sự là cô ta hiểu lầm sao?  

Lại là Triệu Hằng?

Ô Nhĩ nhíu mày.

“Anh ta nói theo đuổi tôi suốt nửa năm, tôi không biết cái gọi là theo đuổi trong miệng anh ta là gì. Nhưng tôi có thể nói cho cô biết, tôi thậm chí còn không có cách liên lạc với anh ta. Còn về chuyện quà cáp...”

Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Anh ta từng gửi đồ ăn vặt cho bạn cùng phòng của tôi vài lần. Nhưng sau đó, tôi đã đưa tiền cho bạn tôi để trả lại cho anh ta. Tôi không cảm thấy mình nợ anh ta bất cứ điều gì, càng không có chuyện dùng chiêu lạt mềm buộc chặt để dây dưa với anh ta như cô nói.”

Giọng nói của Ô Nhĩ nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng rành mạch.  

Dương Tinh nghe đến ngẩn người: “Cô nói thật sao? Nhưng nếu cô không thích anh ấy, lẽ ra cô nên nói rõ với anh ấy chứ?”

"Tôi đã nói rồi." Ô Nhĩ bình tĩnh nhìn cô ta. 

“Nếu cô không tin, tôi có thể cho cô xem tin nhắn WeChat của tôi.”

“Ờ... không cần đâu.”

Ô Nhĩ thu lại điện thoại, hít sâu một hơi: “Vì chuyện này đã được làm rõ, tôi mong cô có thể xin lỗi tôi.”

“Xin lỗi?”

Dương Tinh vẫn chưa kịp tiêu hóa toàn bộ sự thật, bật cười có chút ngượng ngùng. 

“Đừng có ép người quá đáng như vậy chứ?”

Ép người quá đáng?

Ô Nhĩ mím môi, sau đó lại ngẩng đầu lên, thẳng thắn nhìn cô ta.  

“Chính cô không tìm hiểu rõ sự việc, đã công khai công kích tôi ở nơi đông người. Hành động vừa rồi của cô đã cấu thành phỉ báng. Tôi chỉ yêu cầu một lời xin lỗi, tôi nghĩ điều đó không hề quá đáng.”

Những từ như "công kích cá nhân" và "phỉ báng" khiến Dương Tinh hơi choáng váng. Cô ta siết chặt quai túi xách.  

Sau một lúc lâu, cô ta lùi lại một bước, mặt trắng bệch, cúi người xin lỗi: “Xin lỗi, là do tôi chưa làm rõ mọi chuyện.”

Ô Nhĩ vốn không muốn làm khó cô ta, nhẹ gật đầu rồi định rời đi.  

Không ngờ Dương Tinh lại kéo tay cô lại.  

Cô quay đầu, thấy Dương Tinh có vẻ ngại ngùng, ấp úng hỏi: “À... có thể cho tôi hỏi cô dùng loại nước dưỡng da và kem nền gì không?”

Ô Nhĩ: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play