Edit: QuiinYue

***

Thời gian tổ chức hôn lễ được ấn định vào một tuần sau.

Không có bất kỳ thủ tục rườm rà nào, cũng chẳng cần phải quá mức long trọng, dù sao giữa Tống Thính Tuyết và người kia vốn chẳng có bao nhiêu tình cảm.

Thậm chí trong suốt một tuần trước khi đại sự cuộc đời bắt đầu, Tống Thính Tuyết vẫn bận rộn nhận thêm mấy lớp dạy kèm, hoàn thành mấy bản thảo vẽ, tiện thể còn sắp xếp thời gian làm thêm cho tuần sau.

Trong ký túc xá, nhìn Tống Thính Tuyết vừa dùng điện thoại trao đổi lịch học với phụ huynh học sinh, vừa hí hoáy cầm bút vẽ trên bảng vẽ điện tử, xem ra là nhận một lúc không ít bản thảo, cuối cùng Ôn Hàm không nhịn được nữa.

"Không phải chứ Tuyết Nhi, cậu sắp kết hôn rồi đấy, chẳng lẽ không có chút cảm giác gì sao?" Ôn Hàm vừa tắm xong, đang lau tóc đi tới, kéo một cái ghế ngồi đối diện Tống Thính Tuyết, quan sát từng cử động của cậu, "Không nói chuyện khác, lúc chị họ tớ sắp cưới, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, nào là thử váy cưới, nào là mua sính lễ, chụp ảnh cưới, rồi chọn món ăn ở khách sạn... Chuẩn bị đồ cưới, phát thiệp mời cho khách, tóm lại là việc nhiều xoay như chong chóng, chứ đâu giống cậu, giờ này còn có thời gian làm thêm?"

Tống Thính Tuyết không đeo máy trợ thính, bởi vì lúc vẽ cậu không thích bị ảnh hưởng, thế giới yên tĩnh càng dễ khơi dậy cảm hứng sáng tác hơn.

"Này, này!" Ôn Hàm nhận ra Tống Thính Tuyết không nghe thấy, liền giơ tay vẫy vẫy trước mặt cậu.

Lúc này Tống Thính Tuyết mới nhận ra Ôn Hàm đang nói chuyện với mình, vội vàng đeo lại máy trợ thính: "Sao thế?" Cậu nhẹ giọng hỏi.

"Ài, tớ nói này..." Ôn Hàm đành phải lặp lại lần nữa, "Thật sự là không có cảm giác chút nào sao, Tuyết Nhi à? Cậu còn chưa từng yêu đương, sao đã phải kết hôn rồi?"

Nói xong cậu ta giả bộ nâng tay lau khóe mắt như thể đang rơi nước mắt vậy.

Rõ ràng là đang nói chuyện của Tống Thính Tuyết, vậy mà cậu lại giơ tay lên, vỗ vỗ vai Ôn Hàm, ra vẻ an ủi cậu ta: "Không sao đâu, dù sao tớ cũng không nghe được, sẽ không có ai muốn yêu đương với tớ đâu...!"

"Cậu nói linh tinh gì thế!" Ôn Hàm vừa nghe vậy liền nổi giận, "Cậu có nhận thức đúng đắn về ngoại hình của mình không đấy? Cậu có biết cậu nổi tiếng cỡ nào trên diễn đàn trường không? Bọn họ đều gọi cậu là 'đóa hoa của Học viện Sư phạm' đấy!"

Nói xong, Ôn Hàm móc điện thoại ra, định chứng minh cho Tống Thính Tuyết thấy những gì mình nói đều là sự thật.

Tống Thính Tuyết biết trường có diễn đàn, nhưng cậu chưa từng vào xem, đó chỉ là nơi để sinh viên rảnh rỗi buôn chuyện phiếm, mà đối với Tống Thính Tuyết, lãng phí thời gian vào những chuyện đó là hoàn toàn vô nghĩa.

Cậu thà dành thời gian cho những việc quan trọng hơn.

"Cậu xem, vừa nãy, mới năm phút trước còn có người đăng bài: 'Mỹ nhân chuyên ngành Thiết kế đồ họa game, người suốt ngày đeo tai nghe tên là gì nhỉ?'...  Rõ ràng là đang nói cậu còn gì! Hắn còn bảo muốn theo đuổi cậu kìa! Cái quái gì thế này, hắn là ai chứ? Cũng xứng mơ tưởng đến Tuyết Nhi của chúng ta sao?" Ôn Hàm đọc tiêu đề bài đăng xong liền nổi giận đùng đùng, chẳng nói chẳng rằng đã trực tiếp trả lời dưới bài viết, định mắng kẻ to gan kia một trận ra trò.

Chữ vừa gõ được một nửa, cậu ta chợt nghe thấy dưới ký túc xá có người gọi tên Tống Thính Tuyết.

Tống Thính Tuyết không nghe thấy, nhưng Ôn Hàm thì nghe rất rõ, cậu ta không nhắc Tống Thính Tuyết, mà đứng dậy đi ra ngoài ban công ký túc xá.

"Đừng có mơ... Cậu ấy sẽ không gặp anh đâu... Cút đi!"

Tống Thính Tuyết lờ mờ nghe thấy Ôn Hàm đang nói gì đó ngoài ban công, liền tò mò đứng dậy, cùng cậu ta đi ra ban công.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền giật bắn cả người.

Dưới sân ký túc xá, có ai đó đã dùng nến xếp thành hình trái tim. Một nam sinh đứng ở giữa, trong tay ôm một bó hoa, ngẩng đầu nhìn lên phía ban công bọn họ.

Thấy Tống Thính Tuyết xuất hiện, người kia có vẻ rất phấn khích, lập tức giơ tay vẫy vẫy cậu, lớn tiếng nói: "Tống Thính Tuyết, anh thích em!"

Tống Thính Tuyết bối rối quay đầu nhìn Ôn Hàm.

Trên mặt Ôn Hàm mang theo vẻ bất đắc dĩ, nhún vai với Tống Thính Tuyết: "Hắn nói hắn thích cậu, tớ đã đuổi đi rồi, nhưng hắn không chịu đi."

Tống Thính Tuyết hỏi: "Cậu quen à?"

"Tớ không quen..." Ôn Hàm xua tay, "Được rồi, có quen một chút, tớ chỉ biết hắn là sinh viên khoa Thể dục, còn tên là gì thì... Không nhớ rõ lắm."

Đối phương gây ra động tĩnh khá lớn, thu hút sự chú ý của các sinh viên ở các phòng ký túc xá khác, rất nhiều người thò đầu ra khỏi ban công, số người tụ tập dưới lầu cũng ngày càng đông, chẳng mấy chốc đã vây thành một nhóm lớn.

Để không gây thêm phiền phức cho dì quản lý ký túc xá, Tống Thính Tuyết suy nghĩ một chút, xoay người lấy chiếc áo khoác treo trên lưng ghế khoác lên người, dường như định xuống lầu.

"Cậu muốn xuống thật à? Đừng đi," Ôn Hàm đi theo ngăn cản, "Những người đó đều chỉ hóng hớt hùa theo thôi, trong tình huống này, cậu đi rồi lỡ không giải quyết được thì sao?"

"Hơn nữa tên nam sinh khoa Thể dục kia cao to hơn cậu, cậu đánh không lại hắn đâu..."

"Không sao," Tống Thính Tuyết dịu dàng nói, "Tớ chỉ xuống nói một tiếng, bảo anh ta về là được, sẽ không xảy ra xung đột đâu."

"Không phải tớ lo cậu đánh nhau với hắn, mà là..."

Thấy Tống Thính Tuyết thật sự mở cửa đi xuống lầu, Ôn Hàm hết cách, đành phải tùy tiện khoác thêm một chiếc áo bên ngoài bộ đồ ngủ rồi đi theo.

Xuống đến nơi, Ôn Hàm nhìn thấy Tống Thính Tuyết đã đứng đối diện với người kia, nói gì đó.

Có lẽ là giọng điệu của Tống Thính Tuyết quá mềm mỏng, cho dù là đang từ chối, đối phương vẫn không hoàn toàn hiểu được ý cậu. Thậm chí hắn còn đưa bàn tay không cầm hoa ra, định nắm lấy tay Tống Thính Tuyết.

Ôn Hàm hoảng hốt, đang định chen qua đám đông để đẩy đối phương ra, thì bỗng nhiên một giọng nói vang lên từ rìa ngoài đám người: "Tống Thính Tuyết."

Giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt nhưng lại có sức xuyên thấu mạnh mẽ.

Không chỉ Ôn Hàm nghe thấy, mà Tống Thính Tuyết cũng giật mình, cậu quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Phó Dạ Hi đứng phía sau đám đông.

Năm nay Phó Dạ Hi 27 tuổi, lớn hơn Tống Thính Tuyết 8 tuổi, nhưng trông hắn vẫn rất trẻ, nếu đổi sang bộ đồng phục sinh viên, có lẽ đứng giữa đám sinh viên này cũng chẳng hề lạc lõng chút nào.

Thế nhưng hôm nay hắn mặc âu phục, gió đêm khá lớn, bên ngoài áo sơ mi hắn còn khoác thêm một chiếc áo gió cắt may tinh tế, trông vừa kiêu ngạo lại vừa quý phái, khí chất của hắn lập tức tách biệt hẳn so với đám đông sinh viên xung quanh.

Có lẽ vì quá mức nổi bật, lại càng có vẻ không phù hợp khi xuất hiện ở đây, đám sinh viên phía trước hắn vô thức tản ra hai bên, nhường lối đi.

Ánh đèn đường phía trên phủ lên mái tóc đen và đôi mắt sâu thẳm của Phó Dạ Hi một tầng sáng ấm áp.

Hắn chậm rãi đi về phía Tống Thính Tuyết, dừng lại bên cạnh cậu.

"Vẫn chưa nói chuyện xong sao?" Phó Dạ Hi cúi đầu nhìn Tống Thính Tuyết, rồi lại liếc sang cậu sinh viên đang ôm bó hoa kia, rất lịch sự gật đầu với đối phương, "Hy vọng không làm phiền hai người."

"Cái đó..." Cậu nam sinh tỏ tình sững người trong giây lát rồi lấy lại tinh thần, nhận ra Phó Dạ Hi cũng đứng trong vòng nến hình trái tim mà cậu ta vất vả sắp xếp, vội vàng nhắc nhở: "Xin lỗi chú, không biết chú là ai, nhưng có thể lùi ra một chút được không? Tôi còn chuyện muốn nói với bạn học Tống Thính Tuyết."

Chú?

Phó Dạ Hi quay đầu lại, đôi mắt đen láy liếc về phía cậu nam sinh kia.

Cái liếc mắt đó không hề có tiếng động, nhưng lại mang theo một áp lực và uy hiếp mạnh mẽ đến kỳ lạ, khiến đối phương bỗng nghẹn lại, không dám nói thêm.

"Có gì thì nói đi," Phó Dạ Hi nhàn nhạt lên tiếng, "Nói xong rồi tôi còn có chuyện muốn tìm Thính Tuyết."

Hắn cứ đứng như vậy, hình trái tim bằng nến vốn đã chật chội nay lại chen chúc ba người.

Nhưng khí chất của Phó Dạ Hi quá mức cao quý, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, hơn nữa hắn còn tuấn tú xuất chúng, thành ra nhìn thế nào cũng thấy cậu nam sinh ôm hoa kia mới là kẻ dư thừa.

"Tôi... tôi nói xong rồi." Cậu ta lúng túng cúi đầu, lắp bắp: "Tống Thính Tuyết, anh..."

"Xin lỗi." Giọng Tống Thính Tuyết mềm mại, "Tôi đã nói rồi, tôi không thể chấp nhận. Thành thật xin lỗi."

"Ừm, nếu có thể, mong anh dọn luôn đống nến này trước khi rời đi." Cậu lại bổ sung thêm một câu.

"Ồ được... Được rồi." Cậu nam sinh vội vã cúi đầu, lui về sau một bước, rồi bắt đầu nhanh chóng thổi tắt những cây nến.

Bạn bè của hắn dường như cũng có mặt trong đám đông, lúc này đều chen vào, vội vàng giúp thu dọn đống đồ ngổn ngang trên mặt đất, sau đó người kéo người, chân tay luống cuống chạy mất.

Đương sự đã đi rồi, đám đông cũng nhanh chóng giải tán.

Dẫu vậy, vẫn có những sinh viên khác tò mò Phó Dạ Hi là ai, thỉnh thoảng quay đầu lén nhìn. Nhưng hắn lại luôn bình thản đứng đó, ung dung tự tại, thành ra những ánh mắt hiếu kỳ đó cũng nhanh chóng mất đi hứng thú, chẳng còn ai liếc hắn nữa.

Đợi mọi người đi hết, Phó Dạ Hi mới đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nói với Tống Thính Tuyết: "Hôm trước bảo Lý Cận đưa cho em bản hợp đồng, em đã xem kỹ chưa? Anh ta nói là em cái này không muốn, cái kia cũng không muốn, ý là không chịu ký à?"

"À..." Tống Thính Tuyết nhớ tới bản hợp đồng kia, "Em đã ký rồi, anh ấy... chưa nói với anh sao?"

"Ừ," Dĩ nhiên Phó Dạ Hi biết cậu đã ký, bản thân hắn cũng đã ký rồi. Chẳng qua là tìm một cái cớ để bắt chuyện mà thôi. "Đã ký thì tốt. Hợp đồng làm thành hai bản, bản đã ký xong sẽ để Lý Cận sao chép một bản rồi đưa cho em."

Gió đêm se lạnh, thổi bay tóc mai của hai người.

Không khí tĩnh lặng trong thoáng chốc, khiến cả hai đều chẳng biết phải nói gì.

"Mấy giờ thì tắt đèn?" Phó Dạ Hi hỏi, "Đến không đúng lúc, buổi tối có một cuộc họp, đợi họp xong thì đã giờ này rồi, không làm phiền em nghỉ ngơi chứ?"

Tống Thính Tuyết vội lắc đầu: "Không có, 12 giờ mới tắt đèn."

Bây giờ còn chưa đến 8 giờ.

"Vậy em dẫn tôi đi dạo đi? Trong trường có chỗ nào có thể đi dạo không?"

Tống Thính Tuyết đoán có lẽ Phó Dạ Hi có chuyện muốn nói với mình, bèn đáp: "Vậy chúng ta đến sân vận động đi, bên đó có đèn đường, lại nhiều người."

"Được," Phó Dạ Hi đáp, "Em dẫn đường đi."


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play