Edit: QuiinYue

***

Tháng Mười, thời điểm hoa quế tỏa hương khắp Ninh Thành.

Sau khi gửi bản phác thảo vừa hoàn thành cho khách hàng trên nền tảng nhận đơn vẽ, Tống Thính Tuyết dụi mắt, tắt máy tính.

Đã đến giờ ăn trưa, Tống Thính Tuyết cầm lấy chiếc ốc tai điện tử trong hộp đựng đồ trên bàn đeo lên, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra.

Là bạn cùng phòng, Ôn Hàm.

Nhìn dáng vẻ, có lẽ cậu ấy vừa chơi bóng bên ngoài về, mồ hôi thấm đẫm cả người.

Thấy Tống Thính Tuyết vẫn còn ở trong ký túc xá, Ôn Hàm tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ơ, Tuyết Nhi, cậu vẫn chưa đi ăn cơm à? Không nhanh lên là đồ ăn ở căng - tin hết sạch đó!"

Thấy Tống Thính Tuyết giơ tay chạm vào tai, Ôn Hàm sợ cậu không nghe rõ, còn cố ý lại gần xem xét, xác nhận thiết bị nhỏ nhắn kia đã được cậu đeo chắc chắn bên tai, Ôn Hàm mới yên tâm.

"Ừm, tớ đang định đi đây." Giọng Tống Thính Tuyết mềm mại, cậu quay đầu, đồng tử co lại để thích ứng với sự thay đổi của ánh sáng, khiến đôi mắt cậu trông càng giống mắt mèo hơn.

Khiếm thính sẽ ảnh hưởng đến khả năng nói của một người, bởi vì không nghe được, nên không thể tự mình phán đoán phát âm của bản thân có chuẩn xác hay không.

May mắn thay, khiếm thính của Tống Thính Tuyết là do nguyên nhân sau này, nhưng đôi khi phát âm của cậu vẫn có chút không rõ ràng. Mà ông trời lại ban cho cậu một chất giọng mềm mại, mỗi khi giọng nói không rõ ràng, cậu lại vô tình mang theo chút nũng nịu, trông càng đáng yêu hơn.

Dù sao thì Ôn Hàm rất thích nghe cậu nói.

"Vậy cậu đợi tớ một chút," Ôn Hàm vội vàng cởi áo bóng rổ ướt đẫm mồ hôi trên người ra. "Dù sao cũng trễ rồi, tớ cũng đang định đi ăn, hay là lát nữa chúng ta lên tầng hai căng- tin ăn lẩu cay đi!"

"Ừm," Tống Thính Tuyết đang định đứng dậy, nghe vậy lại ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, "Vậy cậu nhanh lên."

Quầy lẩu cay trên tầng hai căng-tin lúc nào cũng đông nghẹt người. Giờ cao điểm mà đi thì chắc chắn phải xếp hàng dài. Bình thường, Tống Thính Tuyết không thích đến những nơi đông đúc như vậy. Sau khi đeo ốc tai điện tử, ở trong môi trường có decibel cao trong thời gian dài sẽ khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng cậu và Ôn Hàm đều là mèo tham ăn, nên mỗi lần có Ôn Hàm đi cùng, cậu mới chịu đến đó, bởi vì Ôn Hàm có thể giúp cậu phân tán không ít sự chú ý.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào, là Ôn Hàm đang tắm.

Tống Thính Tuyết đợi một lát, cảm thấy điện thoại trong túi đang rung.

Cậu lấy ra xem, là mẹ của cậu - Lâm Khả Mạn gửi tin nhắn cho cậu: [Tiểu Tuyết, cuối tuần này ông nội con đã sắp xếp cho con gặp mặt người nhà họ Phó rồi, nhớ thu xếp về nhà một chuyến.]

Tống Thính Tuyết không trả lời ngay, cậu tắt màn hình điện thoại, bỏ lại vào túi.

Đúng lúc này Ôn Hàm tắm xong đi ra, nhìn thấy động tác nhét điện thoại và biểu cảm trên mặt Tống Thính Tuyết, lập tức đoán được điều gì.

"Là mẹ cậu à?" Ôn Hàm dùng khẩu hình hỏi.

Tống Thính Tuyết gật đầu.

"Không phải chứ?" Ôn Hàm tặc lưỡi, "Bà ấy thật sự muốn gả cậu cho người đàn ông kia? Hắn bao nhiêu tuổi rồi? Đừng nói là bốn, năm mươi tuổi đấy nhé?"

Tống Thính Tuyết lắc đầu: "Tớ không biết."

Ôn Hàm "chậc" một tiếng, vỗ vai cậu: "Nếu không được thì chúng ta bỏ trốn đi, giống như trên TV ấy, đi thật xa!"

Có thể trốn đi đâu chứ?

Chẳng thực tế chút nào.

Tống Thính Tuyết đứng dậy: "Đi thôi, đi ăn nào."

**

Lâm Khả Mạn bảo Tống Thính Tuyết về nhà vào chủ nhật, nhưng thứ bảy cậu còn có một công việc làm thêm. Vốn dĩ chủ nhật cậu còn có một buổi dạy kèm, đã hẹn trước với đối phương, bây giờ chỉ đành phải hủy bỏ. Cũng may phụ huynh bên kia khá dễ nói chuyện, đồng ý sắp xếp lại thời gian vào lần sau.

Là khách hàng quen, đối phương khách sáo như vậy, ngược lại khiến Tống Thính Tuyết cảm thấy có chút áy náy.

Nhưng cậu cũng không còn cách nào khác.

Công việc làm thêm lần này là do cậu nhận tạm thời, trước đây Tống Thính Tuyết từng nhận một công việc phát tờ rơi, phải mặc bộ đồ linh vật đứng dưới trời nắng hơn ba mươi độ. Những người khác làm được vài ngày thì bỏ, trong số mấy sinh viên làm thêm cùng nhau, chỉ có một mình Tống Thính Tuyết kiên trì đến cùng. Có lẽ vì thế mà ông chủ thấy cậu vừa chăm chỉ vừa chịu khó, nên mỗi khi có công việc đơn giản mà lương cao, ông ấy đều nghĩ ngay đến cậu.

Quán bar lần này nghe nói rất cao cấp, nằm ở khu CBD phồn hoa nhất trung tâm thành phố, nghe nói ông chủ là một người rất giàu có, mở quán bar chỉ để giải trí.

Quán bar đó không phải ai cũng vào được, là chế độ hội viên, khách lui tới ít nhiều đều quen biết với ông chủ. không có gì lộn xộn, cho nên ông chủ phụ trách công việc làm thêm mới dám để Tống Thính Tuyết đến đó.

Dù sao lương vài trăm tệ một buổi tối chỉ để bưng bê, trên thị trường việc làm thêm, cơ hội tốt thế này có tìm mỏi mắt cũng không ra.

Tống Thính Tuyết nhận lời ngay mà không hỏi kỹ về quán bar đó. Đến nơi nhìn thấy tấm biển hiệu lòe loẹt ngoài cửa, cậu mới hơi hối hận.

Trước đây cậu chưa từng đến quán bar, chỉ nghe người ta kể, chủ yếu là nghe Ôn Hàm nói.

Ôn Hàm nói lúc cậu ấy vừa thi đại học xong, vừa tròn 18 tuổi, anh trai cậu ấy nói muốn dẫn cậu ấy đến quán bar để "mở mang tầm mắt", kết quả vừa vào trong đã thấy không chỉ có mấy cô gái bồi rượu, mà còn có cả đám người mẫu nam biết uốn lượn lắc hông, ánh đèn trong quán nhấp nháy đỏ xanh, vừa tắt đèn là không biết ai đang ngồi bên cạnh.

Nghe xong, Tống Thính Tuyết sợ đến mức từ đó đến giờ vẫn luôn e dè với những nơi thế này.

May thay, khi vào trong, cậu phát hiện trong quán khá vắng vẻ, chỉ có lác đác vài vị khách ngồi cạnh quầy bar, cách ăn mặc trông đều rất sang trọng, âm nhạc trong quán cũng rất nhẹ nhàng, là mức độ mà tai của Tống Thính Tuyết có thể chịu được, không hề có cảnh hỗn loạn như trong tưởng tượng.

Tống Thính Tuyết vừa đến quán, liền có người gọi cậu đi thay đồng phục.

Cậu cầm lấy quần áo mà quản lý đưa cho, đi vào phòng thay đồ, phát hiện trên điện thoại có một tin nhắn, là Ôn Hàm gửi đến.

[Một người có nội hàm: Tuyết Nhi, thế nào rồi? Quán bar này được không? Có yêu ma quỷ quái gì không? Nếu thấy không ổn thì dẹp ngay, chúng ta lập tức bỏ của chạy lấy người!]

Ôn Hàm là một người bạn rất tốt, lúc nào cũng lo lắng cho cậu. Tống Thính Tuyết thay đồ xong liền đáp lại: [Cũng được, bên trong khá yên tĩnh, không ồn ào như tớ tưởng tượng.]

Ôn Hàm trả lời rất nhanh: [Thật hay giả đấy? Cậu cẩn thận một chút, đừng để bị lừa.]

Tống Thính Tuyết định nhắn lại, nhưng bên ngoài đã có người gọi, hình như trong quán bar có khách đến, nhân viên trong quán bắt đầu bận rộn.

Tống Thính Tuyết vội vàng đáp một tiếng, nhét điện thoại vào tủ khóa rồi đi làm việc.

Người có vẻ là quản lý chỉ hướng dẫn sơ qua cho Tống Thính Tuyết rồi vội vàng đi lo chuyện khác.

Nghe nói là vừa có một nhóm khách lớn đến, nhưng Tống Thính Tuyết lại chẳng thấy ai, chỉ có một nhân viên pha chế trẻ tuổi ở quầy bar bảo khách đã vào phòng riêng, cậu không cần lo, nếu có việc gì sẽ có người gọi.

Hơn nửa giờ tiếp theo, Tống Thính Tuyết bắt đầu cảm thấy bản thân chẳng có việc gì làm.

Một buổi tối 500 tệ tiền lương, chẳng lẽ kiếm tiền dễ vậy sao? Giờ làm từ tám giờ tối đến hai giờ sáng, bây giờ đã gần chín giờ, chẳng lẽ cứ rảnh rỗi thế này cho đến hết ca?

Tống Thính Tuyết đứng ở một góc gần quầy bar, bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa sẽ về thế nào.

Quán này nằm ở trung tâm thành phố, có một chuyến xe buýt chạy suốt 24 giờ có thể đưa cậu về thẳng trường.

Mặc dù ngày mai phải về nhà họ Tống, nhưng tối nay cậu vẫn muốn về ký túc xá nghỉ ngơi.

Đối với Tống Thính Tuyết mà nói, nhà họ Tống không phải là nhà của cậu, trường học mới giống như nơi thuộc về cậu.

Bên ngoài quán bar Kim Sắc, một đám thanh niên trẻ đang đi về phía này.

"Thời Nguyện, chẳng phải người nhà bảo cậu về sớm sao? Giờ đã trễ thế này rồi..."

"Có sao đâu."

Người thanh niên dẫn đầu mặc một chiếc áo khoác denim hàng hiệu cao cấp, quần cũng là kiểu dáng cùng bộ, trên chân là đôi giày thể thao phiên bản mới nhất, ước tính giá trị không dưới vài chục nghìn, còn phải đặt trước ở cửa hàng chính hãng mới có được.

Chiếc khuyên tai có hình dáng độc đáo lấp lánh dưới ánh đèn trước cửa quán bar.

"Chậc," Người bạn bên cạnh ngước lên nhìn tấm biển hiệu của quán, "Không biết anh hai Tiêu của cậu có gu thẩm mỹ kiểu gì nữa, một quán bar đẹp đẽ như vậy lại bị anh ta trang hoàng thành đỏ xanh lòe loẹt thế này, không biết còn tưởng là khu đèn..."

Lời còn chưa nói hết, đã bị Tống Thời Nguyện đi phía trước hung hăng quay đầu lại lườm một cái.

"Tôi sai rồi..." Đối phương nhận ra mình nói sai, vội vàng sửa lại, "Ý tôi là, gu thẩm mỹ của ông chủ rất độc đáo!"

Lúc này Tống Thời Nguyện mới hài lòng, một tay đẩy cửa bước vào quán bar, ngay lập tức bị âm thanh nhẹ nhàng êm ái trong quán chào đón.

Trên tầng hai quán bar, cửa sổ một chiều từ phòng VIP có tầm nhìn rất tốt, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy khách ra vào quán bar, Tiêu Dĩ Hằng mắt tinh, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt lên Tống Thời Nguyện đang đi từ cửa vào cùng với đám bạn bè ăn chơi phía sau cậu ta.

"Này," Anh ta cười cợt như đang đùa dai, khẽ nhắc nhở Phó Dạ Hi đang ngồi bên cạnh, "Tôi thấy em trai 'vị hôn phu' của cậu đến rồi."

Ánh đèn trong phòng riêng của quán bar rất mờ ảo, khoảng cách xa một chút đã không nhìn rõ được mặt của người đối diện.

Dường như ở nơi này, trong môi trường này, con người ta chẳng cần ánh sáng cũng có thể đoán định được nhau.

Tiêu Dĩ Hằng là một kẻ ăn chơi có tiếng, gu thẩm mỹ của hắn luôn thay đổi thất thường, tâm huyết dâng trào liền mở một quán bar, nói là để bạn bè có chỗ nghỉ ngơi yên tĩnh, nghe nhạc thư giãn, vậy mà lại trang trí mặt tiền quán một cách tầm thường đến mức khó hiểu.

Nói là tầm thường, nhưng nhạc nền lại là vở "Tosca" của Puccini. Dưới giai điệu như thế, mục đích của bọn họ khi đến đây lại là bàn một thương vụ quan trọng đối với Phó thị.

Một nồi lẩu thập cẩm kỳ quái.

"Vương tổng," Phó Dạ Hi nghe thấy Tiêu Dĩ Hằng cười, rồi quay đầu lại nói với người đàn ông ngồi đối diện hắn, "Tác phong của Phó thị chắc hẳn ngài cũng hiểu rõ, lần này lại có nhà họ Tiêu chúng tôi bảo đảm, hơn nữa còn do đích thân Phó tổng của chúng tôi chủ trì, vậy thì ngài còn có gì không yên tâm..."

Người đàn ông trung niên hói nửa đầu, khoác bộ âu phục đắt tiền, bụng bia không lớn không nhỏ, trên mặt nở nụ cười đầy vẻ hài lòng: "Vậy thì hợp đồng..."

"Ngày mai tôi sẽ bảo thư ký qua ký tên." Ngay lúc đó, ở chiếc ghế sô-pha nằm trong vùng tối bên cạnh Tiêu Dĩ Hằng, một giọng nói trầm thấp vang lên.

Giọng nói ấy mang theo vẻ lạnh lẽo như gió tuyết, giống như con người hắn.

Vương tổng ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt từ đèn trần hắt xuống một bàn tay đặt trên tay vịn ghế sô-pha. Ngón tay thon dài, cổ tay đeo đồng hồ.

"Xin lỗi," Phó Dạ Hi đứng dậy khỏi góc tối, lạnh nhạt nói, "Tôi ra ngoài một lát."

Tiêu Dĩ Hằng nhớ vừa rồi Phó Dạ Hi cũng uống không ít rượu, tên này hễ uống nhiều là dễ bị đau dạ dày, đau đầu - bệnh cũ rồi, rất đỏng đảnh, điều này khiến Tiêu Dĩ Hằng không khỏi có chút lo lắng.

"Cậu không sao chứ?" Anh ta cũng đứng dậy theo, thấp giọng hỏi, "Tôi bảo người mang một cốc nước mật ong lên, có muốn uống một chút trước không?"

"Không sao," Phó Dạ Hi tự thấy chẳng ảnh hưởng gì nhiều, chỉ là chút rượu thôi, hắn vẫn kiểm soát được. Thế nên chỉ thản nhiên đáp: "Tôi đi rửa tay một chút, sẽ quay lại ngay."

Dứt lời, hắn khẽ gật đầu với Vương tổng ở đối diện, chẳng quan tâm người ta có nhìn thấy hay không, sau đó đẩy cửa bước ra khỏi phòng riêng.

"Phòng 203," Ở góc cuối hành lang, một giọng nói mềm mại như bông chợt vang lên, "Ồ, được rồi, để tôi mang qua cho."

Bước chân Phó Dạ Hi bỗng chốc dừng lại.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play