Edit: QuiinYue

***

"Gì cơ? Anh Tiêu ở phòng 203 à?" Từ phía bên kia hành lang, một loạt tiếng bước chân lộn xộn vang lên.

Tiếp theo là một giọng nói khác với vừa rồi, nhanh nhẹn nhưng mang theo chút ngang ngạnh: "Biết rồi, tôi vào tìm anh ấy đây!"

"Thời Nguyện, lúc nãy quản lý nói anh Tiêu đến bàn chuyện làm ăn đấy. Mình cứ thế xông vào liệu có ổn không?"

"Yên tâm, tôi biết chừng mực. Tôi chỉ đứng ngoài cửa chào hỏi một chút thôi. Mọi người cứ vào phòng bên kia chờ tôi, tối nay thích ăn gì, uống gì thì cứ gọi, tôi bao hết!"

"Ồ ——!" Một tràng reo hò náo nhiệt vang lên.

Phó Dạ Hi đang bước về phía hành lang thì dừng lại.

Nếu hắn nhớ không nhầm, giọng nói vừa rồi là của đứa con nuôi kiêu căng của nhà họ Tống - Tống Thời Nguyện, Phó Dạ Hi không muốn có quá nhiều tiếp xúc với đối phương.

Hắn đi về phía nhà vệ sinh, vừa đi vừa lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tiêu Dĩ Hằng: [Cậu ta đến rồi.]

Về phần là ai, không cần phải nói nhiều, Phó Dạ Hi tin rằng Tiêu Dĩ Hằng sẽ hiểu, dù gì thì lúc nãy đối phương cũng vừa trêu hắn về chuyện này.

Nhưng để đảm bảo chuyện làm ăn vừa bàn xong tối nay không bị ảnh hưởng, hắn vẫn dặn dò Tiêu Dĩ Hằng thêm một câu: [Đừng làm hỏng việc của tôi.]

[Biết rồi, tôi là loại người đó sao?]  Nhận được tin nhắn trả lời của Tiêu Dĩ Hằng, Phó Dạ Hi mới hoàn toàn yên tâm.

Không ngờ khu vực được trang trí sang trọng nhất trong quán bar này lại là nhà vệ sinh.

Phó Dạ Hi lại một lần nữa kinh ngạc trước gu thẩm mỹ kỳ lạ của Tiêu Dĩ Hằng, hắn dựa người vào bồn rửa tay nghỉ ngơi một lát, rồi vốc một ít nước, cúi đầu rửa mặt.

Rượu bắt đầu ngấm, khiến đầu hắn căng lên.

Thực ra hắn không giỏi uống rượu, trước đây đến một ly bia cũng không uống nổi, sau này quen dần, nhiều nhất cũng chỉ có thể uống một ly rượu trắng.

Đó đã là giới hạn.

Có những người sinh ra đã không dung nạp được cồn.

Phó Dạ Hi từng nghĩ với bản lĩnh của mình, chẳng có chuyện gì cần phải đem lên bàn rượu để thương thảo cả. Nhưng bây giờ một mình hắn nắm giữ toàn bộ Phó thị, thời điểm khó khăn nhất đã qua, thế mà vẫn có những chuyện hắn không thể tránh khỏi.

Thương vụ hôm nay rất quan trọng với Phó thị, nhưng cũng không đến mức hắn phải tự mình ra mặt, lại còn cần nhà họ Tiêu đứng sau bảo đảm cho hắn.

Nhưng mà hắn vẫn đến.

Dù Tiêu Dĩ Hằng chọn địa điểm bàn chuyện làm ăn hết sức vô trách nhiệm, nhưng chính vì quá hợp với phong cách cá nhân của anh ta, nên tiến trình đàm phán lại trở nên rất ổn thỏa.

Tiêu Dĩ Hằng nói hắn sở dĩ như vậy, là vì đã có tuổi.

Có tuổi rồi, người ta sẽ bắt đầu sợ mất đi những thứ mình đã vất vả có được.

Nhưng hắn... vẫn chưa có gì cả.

Bên ngoài nói hắn tình thân nhạt nhẽo, nói hắn lạnh lùng vô tình, thích hợp sống cô độc đến già.

Vậy thì, rốt cuộc hắn sợ mất cái gì?

Nhớ đến bài báo lá cải mà hắn vừa mới đọc được hôm nay, Phó Dạ Hi lại cảm thấy có chút buồn cười, hắn cúi xuống vốc thêm nước lên mặt, cố làm mình tỉnh táo hơn.

"A!"

Cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, Người mới bước vào dường như không ngờ bên trong đã có người, giật mình kêu khẽ.

Phó Dạ Hi quay đầu theo phản xạ.

Tầng hai của quán bar chỉ có vài phòng riêng, trên hành lang có hai nhà vệ sinh, tuy nhà vệ sinh này được trang hoàng sang trọng, nhưng xét thấy số người sử dụng không nhiều, diện tích tổng thể không quá lớn.

Chỉ cần đẩy cửa, đi ngang qua bồn rửa, là có thể thấy toàn bộ không gian bên trong.

Tống Thính Tuyết không nói gì, cậu chỉ cúi đầu, lặng lẽ đi vòng qua Phó Dạ Hi, có chút ngượng ngùng đi vào nhà vệ sinh.

Thực ra, cậu vốn không định đi vệ sinh, nhưng vừa rồi ở ngoài hành lang, cậu đã nhìn thấy Tống Thời Nguyện cùng đám bạn của cậu ta.

Cậu không thích Tống Thời Nguyện, mà Tống Thời Nguyện cũng không ưa cậu.

Cậu không muốn gặp Tống Thời Nguyện trong tình huống này.

Cho nên cậu đã chọn cách tránh mặt.

Sớm biết sẽ gặp Tống Thời Nguyện ở quán bar này, cậu đã không nhận công việc làm thêm này rồi.

Nhưng đã đến đây rồi ít nhất cũng phải làm cho xong việc.

Dù gì thì ông chủ giao việc cho cậu cũng rất có thiện cảm với cậu, cậu không phải người tùy tiện, cũng không muốn làm mất ấn tượng tốt trong mắt đối phương, để tránh sau này không tìm được công việc làm thêm tốt như vậy nữa.

Sau khi đi vệ sinh xong, cậu dự định quan sát tình hình một chút, nếu có thể thì sẽ làm việc ở tầng dưới, không lên đây nữa.

Nếu thật sự không được thì... tính sau vậy.

Điều chỉnh lại tâm trạng, đi vệ sinh xong, Tống Thính Tuyết đi đến bồn rửa tay, nhấn một ít nước rửa tay chuẩn bị rửa.

Vị khách vẫn luôn đứng bên cạnh bồn rửa tay rất kỳ lạ.

Từ lúc bước vào nhà vệ sinh, Tống Thính Tuyết đã cảm thấy người kia luôn nhìn chằm chằm vào cậu.

Từ lúc đi vệ sinh, đến khi đi xong, rồi đến lúc rửa tay, ánh mắt của đối phương giống như dính chặt lên người cậu vậy.

Tống Thính Tuyết rất khó chịu, cho nên lúc nãy đi vệ sinh cậu cảm thấy rất lén lút.

Nhưng dáng vẻ người kia anh tuấn, cách ăn mặc cũng rất chỉnh tề, ánh mắt nhìn cậu không chứa bất kỳ sự dò xét hay ác ý nào, dường như chỉ đơn thuần là đang nhìn cậu, điều này khiến Tống Thính Tuyết không hiểu mục đích của đối phương là gì.

Có lẽ chỉ là vì say rượu?

Hay là có nỗi khổ khó nói?

Anh ta là khách hàng sao?

Tống Thính Tuyết nhớ đến bộ đồng phục đang mặc trên người.

À đúng rồi, mình là nhân viên phục vụ của quán bar này, nếu đối phương cần giúp đỡ mà lại khó mở lời, có phải nên chủ động hỏi một chút không?

Tống Thính Tuyết rửa tay xong, rút một tờ giấy lau khô tay mình, xong mới lấy hết can đảm quay đầu lại hỏi đối phương: "Anh là khách phải không? Có cần giúp gì không?"

Phó Dạ Hi yên lặng nhìn cậu, một lúc sau, anh khẽ lắc đầu.

"Anh ở phòng nào? Có cần tôi đưa anh về không?"

"Tôi không phải khách." Phó Dạ Hi mở miệng.

Giọng anh lạnh lẽo như băng tuyết.

Nhưng lại có chút dễ nghe.

Không phải khách?

Tống Thính Tuyết ngẩn ra một lúc.

Tầng hai ngoài đám người Tống Thời Nguyện đến sau mở một phòng riêng, chỉ có phòng 203 là có khách, hắn trông không giống như là người đi cùng với Tống Thời Nguyện, vậy thì chỉ có thể là người của phòng 203.

Không phải khách?

Tống Thính Tuyết lập tức nhớ đến những lời Ôn Hàm đã nói với cậu.

Văn hóa quán bar.

Người mẫu nam.

Quán bar này nhìn có vẻ đứng đắn mà lại không đứng đắn, biết đâu thật sự có người mẫu nam.

Tống Thính Tuyết có chút kinh ngạc đánh giá Phó Dạ Hi từ trên xuống dưới.

Quần áo trên người hắn trông rất đắt tiền!

Tống Thính Tuyết nhất thời suy nghĩ lan man.

Năm cậu 13 tuổi, cậu được nhà họ Tống đón về, nhưng thực chất từ đó đến nay, cậu luôn sống trong sự xa lánh. Bố mẹ ruột của cậu dành trọn vẹn tình thương cho Tống Thời Nguyện – người con trai mà họ đã nuôi nấng từ nhỏ, chẳng còn dư thừa sự quan tâm nào dành cho cậu.

Mang danh là con nhà họ Tống, nhưng Tống Thính Tuyết cảm thấy bản thân chẳng khác gì một công cụ.

Một công cụ hữu ích cho nhà họ Tống và có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Tống Thính Tuyết rất hiểu chuyện, từ giây phút bước chân vào nhà họ Tống, cậu chưa từng chủ động đòi hỏi điều gì, ngoại trừ bộ ốc tai điện tử cấy ghép sau tai.

Cậu muốn nghe thấy, cho nên mới theo bố mẹ về nhà họ Tống.

Nhưng ngoài điều đó ra, cậu không mong cầu gì thêm. Cậu đã nợ quá nhiều rồi, nếu nhận thêm, có lẽ cậu sẽ chẳng thể trả nổi.

Cho nên cậu không giống Tống Thời Nguyện thuộc làu làu tên các thương hiệu cao cấp, liếc mắt một cái là có thể nhận ra quần áo của đối phương là đắt hay rẻ, cậu chỉ đơn thuần cảm thấy khí chất của người trước mặt không giống loại người vì tiền mà ra ngoài làm người mẫu nam.

Nhưng ai mà biết được.

Biết đâu quán bar này có yêu cầu rất cao với người mẫu nam thì sao? Dù gì khách hàng ở đây cũng toàn là những kẻ vung tay tiêu tiền như nước, một lần tiêu xài đã lên đến hàng nghìn, hàng vạn. Một ly rượu thôi cũng gần cả nghìn tệ, ban nãy cậu còn thấy mấy hóa đơn, chỉ riêng ly nước mật ong trong phòng bao 203 đã có giá 108 tệ.

Nước mật ong gì mà tận 108 tệ?

Không thể tưởng tượng nổi.

Vậy nên, nếu đối phương thực sự là người mẫu nam, cũng chẳng có gì là không thể.

Hắn trông có vẻ đã uống rượu. Không khỏe sao?

"Anh..." Tống Thính Tuyết nói, "Anh có cần giúp đỡ không?"

Phó Dạ Hi nhìn đối phương, ngơ ngác gật đầu.

Như thể ma xui quỷ khiến.

Thực ra, hắn cũng không rõ mình đang làm gì nữa.

Hắn biết đứa trẻ này là Tống Thính Tuyết, chính là người mà ngày mai hắn sẽ gặp mặt, cũng là "vị hôn phu" theo lời Tiêu Dĩ Hằng. Đây là lần thứ hai Phó Dạ Hi quan sát cậu ở khoảng cách gần đến vậy.

Lần đầu tiên... hắn nhớ là sáu năm trước.

Khi ấy, Tống Thính Tuyết vừa được nhà họ Tống nhận về, vẫn chưa đổi tên. Cậu từng nói mình mang họ "Quý". Sau này, trước khi rời khỏi nhà họ Tống, Phó Dạ Hi vô tình nhắc đến một câu, khiến cha mẹ Tống cảm thấy mất mặt, sáng hôm sau liền đưa cậu đi đổi họ.

Sau đó, Phó Dạ Hi không còn gặp lại đứa trẻ này nữa.

Nghe nói nhà họ Tống không mấy xem trọng cậu, nhưng hắn cũng chỉ nghe đồn thôi, vì chưa từng tận mắt chứng kiến. Chỉ là, trong tất cả những dịp quan trọng mà hắn từng tham gia – những sự kiện chính thức cần có mặt hậu bối nhà họ Tống – người hắn gặp luôn là Tống Thời Nguyện.

Vậy nên, khi nghe tin người được chọn để liên hôn với hắn là Tống Thính Tuyết, Phó Dạ Hi còn khá bất ngờ.

Nhưng nghĩ lại thì cũng bình thường.

Tống Thời Nguyện thích Tiêu Dĩ Hằng, đây là chuyện mà cả giới hào môn đều biết, mà người như Phó Dạ Hi, cũng không có cậu ấm cô chiêu được nuông chiều nào thật sự muốn bước chân vào cửa nhà hắn.

Dù gì, hắn cũng là kẻ "khắc vợ khắc con", tiếng xấu lan xa, thậm chí còn có lời đồn rằng hắn có thể khiến trẻ con ngừng khóc ngay lập tức.

Lời đồn này cũng không biết từ đâu truyền ra, lúc mới nghe, Phó Dạ Hi còn cảm thấy buồn cười, nhưng bây giờ, hắn lại có chút tin là thật.

Hai năm gần đây, hắn ngày càng kiệm lời và trầm lặng. Ai từng tiếp xúc với hắn đều nói hắn lạnh lùng, lạnh đến mức ngay cả tuyết rơi tháng Chạp cũng chẳng thể sánh bằng.

Nhưng hắn chẳng bận tâm.

Hắn đâu cần hòa nhã để quản lý Phó thị? Người khác nghĩ gì, đối với hắn không hề quan trọng.

Càng nhiều người sợ hắn, ngược lại hắn càng bớt việc.

Nhưng đứa trẻ trước mặt này, hình như không sợ hắn.

Không đúng, mà là... cậu dường như không nhận ra hắn.

Lần gặp gỡ sáu năm trước, lại chẳng để lại chút ấn tượng nào trong lòng cậu sao?

Phó Dạ Hi khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu không rõ nguyên do.

Hắn vừa nhíu mày, khí thế quanh người liền lạnh đi trông thấy, tựa như một chiếc điều hòa bật chế độ làm mát cực đại, khiến Tống Thính Tuyết cũng cảm thấy có chút rét run.

Nhưng Tống Thính Tuyết không nghĩ nhiều, cậu mơ hồ cảm thấy đối phương và mình có cùng cảnh ngộ, vì vậy cậu không nhịn được mà động lòng trắc ẩn, tiến lên thêm một bước.

"Anh thấy khó chịu lắm đúng không?" Cậu chú ý đến bàn tay thon dài của đối phương đang khẽ đặt lên vùng bụng, như thể dạ dày đang đau do uống quá nhiều rượu, nhưng lại không thể từ chối, nên mới lấy cớ vào nhà vệ sinh để nghỉ ngơi.

"Ừm, tôi không mang theo thuốc, nếu anh thật sự không khỏe, thì xin nghỉ về sớm đi, tôi thấy quản lý của quán bar này khá dễ tính." Tống Thính Tuyết cúi đầu, thò tay vào túi áo đồng phục, lấy ra một tờ 100 tệ.

Đây là tiền boa mà một vị khách ngồi cạnh quầy bar vừa cho cậu. Người đó bảo rằng tâm trạng tốt nên muốn thưởng vì thấy cậu có ngoại hình ưa nhìn. Tống Thính Tuyết chẳng nghĩ nhiều, tiện tay nhét thẳng tờ tiền vào tay người đàn ông trước mặt.

"Này, anh cầm đi, tôi cũng không có nhiều..." Tống Thính Tuyết nói, "Tôi làm phục vụ ở đây, một buổi tối được 500 tệ, anh được bao nhiêu?"

Phó Dạ Hi nhíu mày, có chút không hiểu cậu đang ám chỉ điều gì. Hắn cúi đầu nhìn Tống Thính Tuyết đút tờ tiền vào túi áo bên trái của mình.

"Tiền thì kiếm hoài cũng không hết, nếu thực sự không khỏe thì về sớm nghỉ ngơi đi." Tống Thính Tuyết nghiêm túc ngước lên nhìn hắn. Đôi mắt cậu mang sắc nâu nhạt, đuôi mắt hơi xếch lên, trông xinh đẹp như một chú mèo Ba Tư. "Tôi chỉ có thể giúp anh đến đây thôi!"

Cậu mềm mại nói xong, rồi vẫy tay với Phó Dạ Hi, sau đó xoay người rời khỏi nhà vệ sinh, bộ dạng như thể chẳng màng đến công lao vừa giúp người ta.

Phó Dạ Hi cúi đầu nhìn một góc tờ tiền giấy thò ra từ túi áo sơ mi, trầm mặc hồi lâu.

Đứa trẻ này... Rốt cuộc đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?

Cậu coi hắn là gì đây?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play