Lưu Đại Ngân không nghĩ ra đợc lời Trương Thủy Sinh nói có ý gì: “Cậu nói gì cơ, phiếu vải không dùng được bao lâu nữa?”
Phiếu vải, phiếu gạo chính là thứ còn khó kiếm hơn tiền, sao lại không dùng được nữa?
“Dì Lưu, kho hàng của xưởng dệt trên tỉnh thành tồn đọng lượng lớn sản phẩm, căn bản không bán được. Hiện tại có nhà máy ngay cả tiền lương công nhân cũng sắp không trả nổi. Cho nên mấy lãnh đạo trong xưởng đã thương lượng với nhau, quyết định bán vải không cần phiếu. Người bạn cháu nói kia, cũng mua vải giá rẻ từ xưởng dệt, sau đó tìm thợ có kinh nghiệm cắt vải, tìm phụ nữ nhà có máy may may lại, sau đó đem đi bán sỉ, kiếm được nhiều lắm.”
Lưu Đại Ngân nghe xong, lập tức hỏi một vấn đề: “Tiểu Trương, cậu nói xưởng dệt tỉnh thành chúng ta bán vải không cần phiếu vải, vậy xưởng dệt những nơi khác có cần phiếu vải nữa không? Hay chỉ có mỗi xưởng dệt tỉnh chúng ta làm như vậy?”
Trương Thủy Sinh: “Không phải chỉ có xưởng dệt tỉnh chúng ta làm như vậy, cháu nghe nói hiện tại ngay cả xưởng dệt Kinh Thị cũng làm như vậy đó.”
Lý Liên Hoa còn khiếp sợ hơn Lưu Đại Ngân, từ khi cô bắt đầu nhớ được, mua đồ đã phải cần phiếu rồi. Mua không cần phiếu, chẳng phải sau này muốn mua gì chỉ cần tiền sao?”
Không nói đến phiếu vải, còn phiếu gạo, phiếu thịt, phiếu thực phẩm phụ, phiếu công nghiệp… Có phải sau này cũng không cần không? Vậy có phải sau này chỉ cần có tiền là muốn mua gì cũng được, không giống hiện tại, có tiền không có phiếu cũng không dễ mua đồ hay không?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play