Phong Hồn Khóa phong ấn trái tim hắn, giam cầm thất tình lục dục, khiến hắn vô tâm vô tình. Đây vốn là thánh vật bồi dưỡng thần hồn và thân thể, nhưng đồng thời cũng trở thành cấm chế mạnh mẽ, trấn áp hắn, hành hạ hắn, làm suy yếu linh lực, khiến hắn chịu đựng thống khổ triền miên.

Bùi Kiều bình tĩnh suy tư: “Ta nhớ trong truyện ký từng ghi lại, Cố Cảnh Nghiêu đã bị trấn áp tại Tuyết Vực thiên lao suốt mấy chục năm. Chẳng lẽ tất cả đều do Phong Hồn Khóa gây ra?”

Gương đồng lên tiếng: “Không sai. Hơn nữa, hiện tại hắn vẫn còn bị giam trong Tuyết Vực. Đây chính là cơ hội hiếm có.”

Bùi Ninh vì hãm hại đồng môn mà phạm lỗi, nếu không muốn bị trục xuất, nàng có thể đến nơi gian khổ để chuộc tội. Nếu đã làm, thì phải làm đến cùng.

Ngày hôm sau, Bùi Kiều chủ động xin đến Tuyết Vực.

Tin tức này truyền ra khiến các đệ tử trong tông kinh ngạc.

“Nàng thật sự biết lỗi sao? Ngay cả Tuyết Vực cũng dám đi, nơi đó tiếp giáp với Ma tộc mà!”

“Ta nghĩ nàng chỉ muốn tránh bị Dương Vĩ trả thù, mượn cớ rời khỏi tông môn thôi.”

“Nghe nói Tuyết Vực đang thiếu người, trưởng lão chắc chắn sẽ phê chuẩn. Không ngờ nàng lại mặt dày đến vậy, ta còn tưởng lần này chắc chắn bị trục xuất.”

Quả nhiên, không ai muốn giành lấy công việc khổ sai này, thế là Bùi Kiều được cử đi Tuyết Vực.

Trên tiên thuyền xuất phát đến Tuyết Vực, ngoài Bùi Kiều còn có nhiều đệ tử nội môn và trưởng lão Thiên Lam Tông.

So với đám người khí thế hiên ngang, Bùi Kiều chỉ khoác một chiếc áo bông cũ kỹ, lặng lẽ ngồi một góc. Đám đệ tử nội môn khinh thường nàng, thấy nàng vẫn giữ vẻ thản nhiên lại càng không vui.

“Thật xui xẻo, không ngờ lại phải đi chung thuyền với nàng.”

“Chúng ta đến Tuyết Vực trấn áp ma vật, còn nàng thì chỉ là một kẻ mang tội bị đày đi trông coi thiên lao mà thôi.”

“Hừ, các ngươi nhìn xem nàng kia nhát gan đến mức ôm chặt cột thuyền không buông! Chắc đây là lần đầu tiên nàng đi tiên thuyền, đến Tuyết Vực e rằng sẽ sợ đến phát khóc.”

Những lời châm chọc khiến cả đám cười vang.

Gương đồng trong thức hải lạnh lùng nhắc nhở: “Đừng để ý đến bọn họ. Tiên thuyền trên đường đến Tuyết Vực chắc chắn sẽ đi qua hải vực, phải giữ chặt, không được lơ là. Ngay cả cao thủ cũng có thể bị cuốn trôi nếu bất cẩn.”

Bùi Kiều gật đầu, chặt chẽ ôm lấy cột trụ trên thuyền: “Được.”

Nàng không quan tâm những lời mỉa mai, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn.

Quả nhiên, không lâu sau, tiên thuyền đi qua mặt biển. Một con yêu thú khổng lồ với vảy màu nâu vung chiếc đuôi dài quét ngang mặt nước, tạo thành những cơn sóng lớn dữ dội.

Gió rít gào, sóng biển cuộn trào, tiên thuyền rung lắc kịch liệt. Tiếng cười nhạo đột ngột tắt lịm, thay vào đó là những tiếng kêu hoảng loạn.

Những đệ tử nội môn lúc nãy còn ngạo mạn, giờ đây ai nấy đều chật vật không chịu nổi. Đặc biệt kẻ ban đầu cười nhạo Bùi Kiều, lúc này bị sóng lớn hất văng khỏi boong thuyền, hoảng sợ hét lên: “Cứu mạng! Cứu mạng!”

May mắn có một vị trưởng lão ra tay kịp thời kéo hắn trở lại.

“Hồ nháo! Cưỡi tiên thuyền không phải trò đùa!” Trưởng lão nghiêm khắc quát mắng.

Kẻ vừa thoát chết run rẩy sửa lại y phục ướt đẫm, những người khác cũng xanh mặt vì say sóng, nôn mửa không ngừng.

Chỉ có một người trong cảnh hỗn loạn vẫn giữ nguyên sắc mặt bình tĩnh.

Bùi Kiều vẫn ôm chặt cột thuyền, sắc mặt hồng hào nhờ lò sưởi trong lòng. Chiếc áo bông sạch sẽ càng khiến nàng thêm phần thanh thoát. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng chỉ lặng lẽ nhìn ra xa, như thể chẳng liên quan gì đến những gì đang diễn ra.

Gió biển thổi tung làn váy nguyệt bạch của nàng, khiến dáng vẻ của nàng càng thêm thanh nhã. Đám đệ tử nội môn vừa nãy còn mỉa mai, giờ đây sắc mặt tái xanh, không ai dám nói thêm lời nào.

Họ lặng lẽ lấy pháp bảo cố định thân thể, thậm chí còn học theo Bùi Kiều, bám chặt vào các cột trên thuyền.

Từ đó, suốt quãng đường còn lại, tiên thuyền trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Cuối cùng, tiên thuyền đến Tuyết Vực.

Gió tuyết lạnh thấu xương, khiến ai nấy đều run rẩy.

Sau khi rời thuyền, bọn họ nhanh chóng tiến về phía thiên lao, nơi bị băng tuyết bao phủ, chỉ lộ ra một góc kiến trúc xám xịt.

Sau một hồi trao đổi, trưởng lão dẫn mọi người vào thiên lao.

Bùi Kiều lặng lẽ đi cuối cùng.

Thiên lao giống như một tòa tháp cao âm trầm đáng sợ.

Tầng đáy giam giữ ma vật cấp thấp, tầng càng cao, ma vật càng có thần trí và sức mạnh càng lớn.

Thủ tháp tu sĩ giải thích: “Đỉnh tháp giam giữ kẻ đáng sợ nhất…”

Hắn không nói tiếp, nhưng ai cũng ngầm hiểu.

Nhìn thấy đám người mới, lũ ma vật thi nhau gào thét, nhe nanh múa vuốt, cố dọa nạt họ.

Bùi Kiều quấn chặt áo choàng, cúi thấp đầu, lặng lẽ quấn khăn len quanh tai, phớt lờ những âm thanh gào rú quanh mình.

Vốn có chút chân mềm, nhóm đệ tử nội môn thấy nàng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, khẽ cắn môi rồi cũng mạnh dạn tiến lên trước.

Bùi Kiều mặt không biểu cảm, nhưng không phải vì trấn định, mà vì có phần e dè.

Nàng thở dài, cố dời sự chú ý: "Bánh đường hoa quế, tôm xào Long Tĩnh, La Hán đại tôm, thăn bò xào hành, sữa đậu hũ..."

Quả nhiên, dưới sự an ủi của mỹ thực, không khí âm trầm của Tuyết Vực thiên lao cũng bớt đi vài phần lạnh lẽo.

Lũ ma vật dường như nhận ra Bùi Kiều có tu vi thấp nhất trong nhóm, liền đồng loạt hướng sự chú ý về nàng. Một con thậm chí còn tự tay bẻ đầu mình xuống, định hù dọa nàng.

Cái đầu đẫm máu lăn đến trước mặt Bùi Kiều, trong bóng tối, bọn ma vật háo hức chờ đợi nàng sợ hãi hét lên.

Ai ngờ, Bùi Kiều chỉ ngừng lại một giây, nhìn chằm chằm cái đầu máu me, mặt không đổi sắc mà buột miệng: "Thịt kho tàu sư tử đầu."

Nói xong, nàng nhấc chân đá cái đầu trả về chỗ cũ.

Lũ ma vật: "......"

Trông thì như con thỏ nhỏ yếu ớt, nhưng thật ra lại rất khó nhằn.

Không biết đi bao lâu, con đường phía trước dường như sắp hết, hơn nữa càng lên cao nhiệt độ càng giảm, thậm chí trên bậc thang còn phủ một tầng sương trắng.

Vì tu vi quá thấp, linh lực không thể chống lại cái lạnh, tay chân Bùi Kiều đông cứng, bị bỏ xa phía sau, mà mấy vị trưởng lão cũng chẳng hề để tâm đến một đệ tử không có thiên phú như nàng.

Nàng cắn răng leo lên cầu thang, cố gắng đuổi kịp những người phía trước.

Nàng biết người bị giam trên tầng cao nhất là Cố Cảnh Nghiêu, việc tìm hiểu tình trạng của hắn đối với nàng vô cùng quan trọng.

Đúng lúc nàng ngước mắt nhìn lên cầu thang, chợt phát hiện một luồng sóng linh lực hình cung từ xa bay đến.

Nàng chưa kịp nhận ra đó là gì thì những người đi phía trước đồng loạt bị đánh bay, ngã xuống đất phun máu tươi, ngay cả mấy vị trưởng lão dẫn đầu cũng tái nhợt, đồng loạt quỳ xuống, tay ôm chặt ngực.

Từ nơi cao truyền xuống một giọng nói lạnh lẽo vô tình, uy áp kinh người lan khắp thiên lao, tạo thành những âm vang rợn người.

"Các ngươi nghĩ mình là thứ gì mà dám nhìn ta?"

Lời vừa dứt, những yêu ma điên cuồng cười gào ở tầng dưới chớp mắt đều im bặt.

Cả thiên lao rộng lớn chìm trong một sự tĩnh lặng quỷ dị, thậm chí có thể nghe rõ tiếng hô hấp ngắt quãng của những người còn lại.

Trước mặt, tất cả đều quỳ rạp xuống đất, chỉ còn lại một mình Bùi Kiều quấn áo khoác, ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ.

Nàng rốt cuộc cũng nhìn rõ toàn cảnh tầng cao nhất—

Băng dày đặc lan tràn khắp mọi góc, vạn dặm đóng băng, hàn khí xuyên thấu vào cốt tủy, giống như địa ngục lạnh giá.

Giữa lớp băng cuồn cuộn là một người bị giam cầm.

Hai mươi bốn sợi xiềng xích xuyên qua bả vai hắn, giao nhau thành một mạng lưới, từng khối băng nhọn đâm xuyên qua cánh tay hắn.

Trên mặt băng trong suốt đóng kết những vệt máu khô đỏ sậm, xung quanh là vô số bùa chú trấn áp dày đặc, có thể thấy Tiên Châu kiêng dè hắn đến mức nào.

Làn tóc đen như quạ xõa xuống, phủ lên nền băng trắng tinh, che khuất gương mặt, chỉ để lộ chiếc cằm sắc nét và bờ môi đỏ thẫm.

Hắn hơi nghiêng đầu, xiềng xích kêu lên ken két, thái dương khẽ động.

Giây phút đối diện ánh mắt âm u của hắn, Bùi Kiều rợn cả sống lưng.

Đây chính là ma đầu khiến cả Tu chân giới nghe danh đã sợ mất mật,Cố Cảnh Nghiêu.

Mà giờ phút này, nàng không chỉ nhìn hắn, mà còn vừa khéo chạm mắt với hắn.

Cứu mạng!

Sau một thoáng hoảng loạn, nàng vội lấy tay che mắt, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, cứng nhắc xoay người, định lùi về đường cũ.

Gã tu sĩ cầm đầu lau vết máu trên khóe môi, thấp giọng ra lệnh: "Không cần lại gần hắn, chúng ta rút lui trước."

Rõ ràng có xiềng xích và bùa chú áp chế, nhưng uy áp của người này vẫn mạnh mẽ đến vậy, trách sao Tiên Minh kiêng dè hắn đến thế.

Một đám người bề ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trên thực tế, chân dưới áo bào đã run rẩy.

Bùi Kiều căng tai nghe mấy vị trưởng lão bàn bạc với sắc mặt trầm trọng:

"Không ngờ sau ngần ấy năm, hắn vẫn khó đối phó như vậy! Lần này muốn trừ ma, phải đợi thêm viện binh từ các tông môn khác."

"Trưởng lão không cần lo, con ma này cũng chẳng còn kiêu ngạo được bao lâu nữa. Đến Huyết Yểm ngày, đó chính là ngày chết của hắn."

Bùi Kiều âm thầm liên hệ với những lời bàn tán trên tiên thuyền trước đó—bọn họ đến để diệt trừ Cố Cảnh Nghiêu?

Nhưng... hắn có Phong Hồn khóa trong người.

Phong Hồn khóa tuy có thể suy yếu linh lực của hắn, nhưng đồng thời cũng là một thần khí có thể nuôi dưỡng thân thể hắn. Nếu không thể kết liễu hắn trong một đòn, tốc độ hồi phục của hắn sẽ cực kỳ đáng sợ. Dù đang bị trấn áp, hắn cũng không phải kẻ dễ đối phó.

Hơn nữa, họ vừa nhắc đến...

"Huyết Yểm ngày."

Gương đồng trong thức hải nàng vang lên:

"Tu Tiên giới có hiện tượng thiên văn kỳ lạ, vào ngày âm nguyệt, ánh trăng sẽ chuyển thành màu đỏ như máu. Khi đó, yêu ma các loại sẽ trở nên điên cuồng, Tu chân giới gọi đó là Huyết Yểm ngày."

Cố Cảnh Nghiêu có một thân thế bí ẩn, trong người còn bị phong ấn Phong Hồn khóa.

Phong Hồn khóa mang theo cấm chế thượng cổ, không chỉ tra tấn kẻ bị phong ấn đến mức thống khổ khôn cùng, mà vào Huyết Yểm ngày, nó sẽ đạt đến cực hạn, thậm chí còn có thể bắt đầu cắn nuốt linh lực của kẻ thi chú.

Bùi Kiều lẩm bẩm: “Bọn họ định hành động vào ngày Huyết Yểm sao…”

Cô muốn tìm hiểu thêm, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể nắm bắt được kế hoạch của bọn họ.

Bên trong thiên lao Tuyết Vực, ngày càng có nhiều tu sĩ từ các đại tông môn Tiên Châu tụ tập. Bùi Kiều thường xuyên bị sai đi sửa chữa phù chú, trong các cuộc họp thường kỳ cũng thấy xuất hiện những gương mặt mới.

Cho đến một ngày, vài nội môn đệ tử của Thiên Lam Tông, là những kẻ xưa nay vốn không ưa cô ,cao ngạo nói: “Chúng ta đang bận trừ ma, hôm nay việc sửa chữa phù chú ở tầng đỉnh giao cho ngươi.”

Phù chú trong thiên lao vô cùng quan trọng, mỗi ngày đều phải kiểm tra tỉ mỉ. Nếu có cái nào mất hiệu lực thì lập tức phải sửa ngay. Đây là một công việc vừa tẻ nhạt vừa tốn sức.

Bùi Kiều thừa biết bọn họ có ý xấu, nhưng với cô, đây chưa chắc đã là chuyện xấu , ngược lại, có thể là cơ hội tiếp cận Cố Cảnh Nghiêu.

Vậy nên, sau một thoáng do dự, cô vẫn đồng ý.

Một nội môn đệ tử nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt ẩn dưới mũ choàng của cô, bất giác sinh lòng thương hại. Khi cô bước lên cầu thang, hắn buột miệng nói: “Ngày Huyết Yểm càng đến gần, ma đầu bị giam trên tầng đỉnh sẽ càng suy yếu, hầu hết thời gian đều ngủ say. Chỉ cần ngươi không đến quá gần, hắn sẽ không làm hại ngươi.”

Những kẻ khác không hài lòng, lập tức cười nhạo: “Hứa Minh, nàng ta không đáng để ngươi đối xử tốt như vậy đâu. Đừng quên, Lâm sư tỷ trước đây từng giúp nàng ta rất nhiều, cuối cùng vẫn bị lấy oán báo ơn đấy.”

Bùi Kiều khẽ gật đầu cảm ơn Hứa Minh rồi kéo chặt áo khoác, lặng lẽ bước lên tầng đỉnh.

Tầng đỉnh lạnh thấu xương, sương tuyết đọng lại trên hàng mi của cô, nhưng lòng bàn tay lại rịn mồ hôi vì căng thẳng.

Cô vẫn nhớ rõ cảm giác áp bức đáng sợ của ma đầu ngày hôm đó, vì vậy, cô bước đi thật cẩn thận, không để phát ra bất kỳ tiếng động nào, càng không dám nhìn vào bóng người bị xích trong luyện ngục băng giá.

Bốn bề tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió tuyết gào thét bên ngoài. Có vẻ như Cố Cảnh Nghiêu thực sự đã chìm vào giấc ngủ sâu, đúng như bọn họ nói.

Bùi Kiều thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dám quan sát xung quanh.

Một tay cô sưởi ấm bên lò lửa, một tay cầm đèn, kiên nhẫn kiểm tra từng lá phù chú.

Khi đến lá thứ 203, cô bỗng cảm thấy sống lưng lạnh buốt có một thứ áp lực đáng sợ từ trên cao ập xuống, như thể có một ánh mắt sắc bén của chim ưng đang chặt chẽ khóa chặt cô từ phía sau.

Bùi Kiều lập tức hiểu ra, không  lẽ ma đầu đã tỉnh rồi!

Cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ lặng lẽ kéo chặt mũ choàng, vùi mặt vào lớp lông mềm, tiếp tục tập trung sửa chữa phù chú.

Nhưng đúng lúc này, cánh cửa dẫn lên tầng đỉnh đột ngột đóng sập lại.

Bùi Kiều giật mình, lập tức chạy đến cửa, dốc hết sức đẩy nhưng vô ích.

Bên ngoài vang lên tiếng cười nhạo đầy ác ý.

“Bùi Ninh, ngươi tưởng trốn đến Tuyết Vực thì có thể yên ổn sao? Ngươi hại Lâm sư tỷ còn chưa đủ, lại còn đẩy Dương Vĩ sư huynh xuống hàn đàm. Hắn đã dặn ta phải ‘chăm sóc’ ngươi thật tốt.”

“Cứ ngoan ngoãn ở trong đó mà tỉnh ngộ đi. Đợi đến khi nào bọn ta vui thì sẽ thả ngươi ra. Trưởng lão đang bận trừ ma, chẳng ai rảnh mà đến cứu ngươi đâu.”

“Trưởng lão ghét nhất loại người vô dụng như ngươi, dù có biết chuyện cũng chẳng buồn trừng phạt chúng ta. Ngươi tự lo liệu đi!”

Nói xong, bọn chúng nghênh ngang rời đi.

Bùi Kiều lặng lẽ đứng trước cánh cửa đóng chặt, nét mặt không có quá nhiều dao động. Ngay từ khi bọn họ bảo cô sửa chữa phù chú, cô đã đoán được mình sẽ bị chơi xỏ.

Bọn họ nói đúng, cho dù cô có chết ở đây, cũng sẽ chẳng ai truy cứu trách nhiệm.

Bởi vì trong giới tu chân, thực lực mới là tất cả. Bọn họ là nội môn đệ tử có tư chất xuất sắc, còn cô chỉ là một ngoại môn đệ tử mang danh tội nhân.

Bùi Kiều kéo chặt áo khoác, áp mặt vào lò sưởi để giữ chút hơi ấm, cố gắng dùng chút linh lực yếu ớt để chống chọi với giá rét của luyện ngục băng giá.

Gương đồng phẫn nộ lên tiếng: “Đám đạo mạo giả nhân giả nghĩa kia, chỉ biết ức hiếp kẻ yếu! Bùi Kiều, ngươi nhất định phải tu luyện thật tốt, sau này khiến bọn họ phải trả giá!”

Bùi Kiều chậm rãi gật đầu, trong lòng lại dấy lên suy nghĩ: lần này liệu có thể sống sót trở về hay không?

Nếu không vì tiếp cận ma đầu, nàng cũng chẳng cần liều lĩnh bước chân vào nơi hiểm địa.

Để chống lại cái lạnh cắt da, nàng không ngừng đi qua đi lại trước đại môn, thế nhưng hơi ấm chẳng vơi đi bao nhiêu, ngược lại, toàn thân ngày càng rét buốt đến mức run rẩy.

Lò sưởi trong lòng ngực đã sớm đông cứng thành băng, máu trong huyết quản chảy chậm dần.

Sương giá bám trên hàng mi, tóc đen phủ một lớp băng mỏng.

Cái lạnh lan xuống đến mắt cá chân, chẳng mấy chốc, đôi chân tê cứng khiến nàng di chuyển khó khăn.

Nàng cúi đầu, nhìn thấy những lớp băng mỏng từ dưới chân lan dần lên, chẳng bao lâu đã chạm đến bên hông.

Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng chẳng mấy chốc sẽ bị đông cứng hoàn toàn, nguy đến tính mạng.

Giữa ranh giới sống còn, nàng chẳng còn tâm trí bận tâm chuyện khác, dốc toàn lực lao về phía trung tâm của luyện ngục băng giá.

Khoảng cách giữa nàng và kẻ bị huyền thiết xiềng xích trấn áp ngày càng thu hẹp, thế nhưng vì đôi chân lạnh cóng mà vấp ngã, nàng ngã quỵ dưới chân hắn, ngước khuôn mặt tái nhợt lên, “Cứu ta…”

Chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến vạt áo của hắn, thế nhưng ánh mắt lạnh lùng của người nọ vẫn dõi xuống, dường như chỉ nhìn nàng giãy giụa mà chẳng hề dao động.

Bởi vì, kẻ nàng cầu cứu không phải là vị thần nhân từ của thế gian, mà là con quỷ gieo rắc nỗi kinh hoàng.

Nếu chỉ đơn thuần cầu xin, hắn sẽ chẳng chút động lòng mà dửng dưng nhìn nàng chết cóng.

Nhưng nàng vẫn còn một lợi thế.

Cơn lạnh thấu xương sắp nuốt chửng nàng, đôi môi run rẩy, nàng ngửa đầu nhìn thẳng vào kẻ bị huyền thiết giam cầm, giọng nói yếu ớt vang lên: “Ta có thể… cởi bỏ Phong Hồn Khóa trên người ngươi, giúp ngươi thoát khỏi sự tra tấn…”

Ngay khoảnh khắc hàn băng sắp phong ấn toàn bộ thân thể, nàng chợt nghe thấy tiếng xiềng xích va chạm vang lên, tiếp đó, từ đỉnh đầu truyền đến một tràng cười lạnh lẽo.

Nàng ngẩng lên, lại một lần nữa đối diện với đôi mắt hờ hững kia.

Vào giây phút nàng ngừng thở, một giọt máu đỏ rực nhỏ xuống nền băng trước mặt.

Ầm!

Máu vừa chạm băng lập tức bốc lên một ngọn lửa trắng rực rỡ, lan rộng như cháy trên đồng cỏ, ánh sáng mãnh liệt xé tan bóng tối của luyện ngục.

Bùi Kiều bị vòng vây bởi ngọn lửa màu trắng, lớp băng trên người từ từ tan chảy. Máu huyết lưu thông trở lại, sắc mặt nàng hiện lên chút ửng hồng. Nàng chớp ngón tay, cảm giác có thể cử động trở lại, không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Cảnh Nghiêu.

Hắn cúi đầu, những lọn tóc quạ đen rủ xuống che khuất một phần gương mặt. Ngón tay thon dài đặt trên môi, nơi vết cắt vẫn chưa khép miệng, dòng máu đỏ sẫm chảy dọc qua cổ tay tái nhợt, tạo nên một cảnh tượng vừa tà mị, vừa yêu dị.

Bùi Kiều lập tức hiểu ra, hắn đã tự rạch lòng bàn tay, nhỏ máu tạo thành ngọn lửa cứu nàng.

Trong những điển tịch về tu chân, quả thật có ghi chép rằng, ở nơi Ma Vực Cố Cảnh Nghiêu đặt chân, ngọn lửa màu trắng kia sẽ lập tức bùng lên.

Loại lửa này có màu trắng thuần khiết, ánh sáng tỏa ra rực rỡ như những tia nắng lờ mờ xuyên qua màn đêm, bởi vậy được gọi là Thiên Quang Diễm.

Nàng thở phào một hơi, “Cảm ơn…”

Thế nhưng chưa kịp thả lỏng, giọng nói lạnh lẽo của hắn đã vang lên, đầy sát khí đe dọa:

“Ngươi tốt nhất cầu nguyện là không lừa ta…”

Giọng nói thanh triệt như tiếng gió thoảng bên tai, nhưng lại ẩn chứa sự băng lãnh thấu xương, vang vọng khắp luyện ngục băng giá.

“Ta có thể giúp ngươi giữ mạng, cũng có thể dễ dàng bóp chết ngươi.”

Lời vừa dứt, ánh lửa quanh thân hắn dần dần thu liễm.

Bùi Kiều: “…”

Lúc này nàng mới thực sự hiểu thế nào là băng hỏa lưỡng trọng thiên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play