Buổi sáng xám xịt đó, Phương Trầm và Nhiếp Thời chuẩn bị từ sớm để đi thăm viện trưởng, tay ôm một bó hoa bách hợp thơm ngát.
Cậu không quen với mùi hương đó nên cứ hắt hơi liên tục. Cậu bèn đặt bó hoa kia lên chân mình, dựa vào ghế phụ lái, cách xa nó ra một chút.
Nhiếp Thời mở cửa xe ngồi vào, thắt dây an toàn, khởi động xe.
Sau khi xe ra khỏi khu vực thành phố, trời bắt đầu mưa nhỏ, cần gạt nước không ngừng gạt qua kính. Phương Trầm nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, xuyên qua cửa sổ xe bị màn mưa bao phủ, không nhìn rõ được gì. Có lẽ cậu nên bật một bài hát, như vậy có thể làm dịu bầu không khí ngượng ngập trong xe.
Nhưng hai người không ai động đậy, ngón tay Phương Trầm lướt qua lớp giấy bóng kính bọc bó hoa, lướt qua những đường gờ do nếp gấp tạo ra, đầu ngón tay xuất hiện một vệt trắng nhạt rồi nhanh chóng biến mất.
Cậu muốn nói gì đó cho nhanh, trước đây cậu là người nói nhiều nhất, bất kể cậu nói gì Nhiếp Thời đều sẽ chăm chú lắng nghe.
Rất lâu sau, trong xe vẫn chỉ có sự tĩnh lặng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT