Sương mù bao phủ vùng đất hoang, bên rìa trời vừa lóe lên một chút trắng xám, ác niệm đã biến mất không còn dấu vết. Chúng không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời, mãi mãi chỉ có thể ẩn nấp trong bóng tối.
Kiều Nhiên thấy Tạ Dĩnh bình an vô sự từ trong nhà trọ đi ra, kinh ngạc mở to mắt: "Anh ta tha cho cô rồi?"
Tạ Dĩnh mím môi, sắc mặt không được tốt: "Phương Trầm sắp tỉnh lại rồi."
"Ồ." Kiều Nhiên cười rộ lên: "Cô thoát được một kiếp."
Có coi là thoát được một kiếp không? Tạ Dĩnh không rõ, cô quay đầu nhìn lên lầu, nhìn cửa sổ tầng bốn.
Cô đã từng có một khoảng thời gian rất dài sợ hãi Nhiếp Thời, không dám đối diện với hắn. Cô sợ đôi mắt đen tối u ám đó, bên trong không chứa đựng gì cả, không có cảm xúc, không có gợn sóng.
Nhiếp Thời chấp hành nhiệm vụ giống như một cỗ máy. Hắn không quan tâm những người kia đã phạm phải tội lỗi gì, cũng không quan tâm họ sẽ chết thảm như thế nào. Hắn luôn có thể chuẩn xác tiêu diệt ác niệm mà không xảy ra bất kỳ sai sót gì. Dẫu cho người hắn bị thương, mặt mày hắn vẫn không biến sắc, bóp nát đầu chúng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play