"Ừm." Diệp Không Thanh gật đầu: “Cái này tôi biết.”
"Tôi đề xuất dưới tình huống không xác định được có người chơi nào có thể nghe trộm hay không nên nếu có bất kỳ thông tin quan trọng nào cần trao đổi thì nên trao đổi thông qua chức năng bạn bè trên bảng giao diện cá nhân sẽ an toàn hơn." Hạ Tịch nghiêng đầu cười nói: “Bảng giao diện cá nhân chỉ có người chơi mới có thể nhìn thấy, người khác nhìn trộm cũng vô dụng thôi.”
"Cũng đúng." Diệp Không Thanh gật đầu đồng ý, trông rất biết nghe lời và ngoan ngoãn. Cứ như là một con sói hoang dã đã trở nên hiền lành, mang theo một chút đáng yêu tương phản.
"Trừ cái này ra thì chắc là anh cũng phát hiện trong lâu đài này không có bất kỳ thức ăn hay thức uống gì cả, cho nên chắc là người chơi đều phải tự chuẩn bị hết." Hạ Tịch ăn hết số bánh quy trên tay rồi vứt túi đựng vào thùng rác cạnh ghế sofa.
Diệp Không Thanh "ừm" một tiếng nói: “Không sai.”
Hạ Tịch lười biếng duỗi người: “Nếu một người chơi vốn có rất ít vật tư, trong vòng 50 ngày không thể lấy được vật tư ở đây, mà lại không thể rời khỏi lâu đài... Đây thực ra cũng là một mối tai họa ngầm dễ bị xem nhẹ.”
Diệp Không Thanh hiểu ý của Hạ Tịch: “Ý của cô là, những kẻ thiếu vật tư có thể sẽ có ý đồ cướp vật tư của người khác sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play